CHƯƠNG 610: BÀ THẮNG
“Bà cụ, đừng làm thế.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Thẩm Hạ Lan lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Tân từ bên ngoài đi vào.
“Cậu dám cản tôi? Hay là cậu thật sự xem cô ta là chủ?”
Sắc mặt bà cụ Diệp cực kỳ khó coi.
Dương Tân vội vàng cung kính nói: “Không phải, bà cụ, nếu trên mặt cô ấy có vết thương, lỡ như bị người khác chụp được gửi cho tổng giám đốc Diệp thì bà khó mà ăn nói.”
Bà cụ Diệp nhíu mày, lúc này mới thả tay xuống.
“Cúng đúng, nếu tôi đã hứa với bà cụ Hoắc thả tự do cho cô, đương nhiên sẽ làm được. Đưa cô ta xuống tầng ngầm đi, không có được sự đồng ý của tôi, không ai được phép đến, không được cho cô ta ăn uống. Nếu bà cụ Hoắc không nỡ chết thì tôi dùng mạng của cô ta để đền mạng cho Nam Phương!”
Nghe bà cụ Diệp nói thế, mấy tên cấp dưới lập tức làm theo.
Thẩm Hạ Lan nhìn Dương Tân, cười có chút bi thương.
“Anh cũng là người của bà ta? Cho nên anh bị thôi miên là giả sao?”“
“Không phải giả.”
Dương Tân nhìn Thẩm Hạ Lan thê thảm như bây giờ, đột nhiên thấy vô cùng khó chịu. Nhưng anh không thể, cũng không làm được gì.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn không có ở đây, bà cụ Diệp chính là ông trời ở nơi này.
Những người Diệp Ân Tuấn để lại trước khi đi đều bị bà cụ Diệp khống chế, chỉ có một mình anh thì có thể làm được gì chứ?
Bà cụ Diệp thích nhìn dáng vẻ đau khổ của Thẩm Hạ Lan.
Bà cười nói: “Chuyện Dương Tân bị thôi miên đúng là không phải giả, tôi bảo người thôi miên cậu ta, bảo cậu ta giết cô, chỉ tiếc cậu ta không thành công. Không phải là cô dẫn cậu ta về sao? Tống Đình còn gọi người đến khám cho cậu ta, chỉ tiếc kỹ thuật của nhà thôi miên kia rất cao, không ai có thể giải được. Nếu không có tôi, bây giờ Dương Tân đã thành tên ngu từ lâu rồi. Cho nên sao cậu ta có thể nghe lời cô được chứ? Cậu ta vốn là người của tôi! Tôi mang cậu ta từ chiến địa về nuôi từ nhỏ đến lớn.”
Nghe được mọi thứ, nhìn thấy tất cả, Thẩm Hạ Lan còn có thể nói gì nữa chứ. Cô chỉ cười, cười đến chảy nước mắt.
Cô đúng là đồ vô dụng!
Tim Dương Tân đau nói, lại khẽ nói: “Bà cụ, nên tìm bác sĩ khám cho cô ấy đi, lỡ vết thương bị nhiễm trrùng…”
“Sao nào? Cậu lo lắng cho cô ta? Đừng nói với tôi là cậu thích cô ta.”
Bà cụ Diệp nhìn Dương Tân, ánh mắt hơi sắc bén.
Dương Tân vội vàng cúi đầu nói: “Không có.”
“Thật ra cậu cũng không phải không thể thích cô ta. Chờ bà cụ Hoắc thật sự đền mạng cho nhà họ Diệp chúng tôi rồi, tôi tặng cô ta cho cậu được không? Nhưng cậu phải cam đoan là sau này cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt Ân Tuấn nữa, nếu cậu đồng ý, tôi cũng có thể chừa cho cô ta một mạng.”
Mặt Thẩm Hạ Lan lập tức thay đổi.
“Phi! Bà coi tôi là gì? Muốn tặng ai là tặng người đó sao? Bà cụ Diệp, bà không sợ làm nhiều chuyện trái đạo đức sẽ bị báo ứng sao?”
“Báo ứng? Tôi không quan tâm đến thứ gì nữa, còn sợ báo ứng gì chứ. Đúng rồi, bảo người xuống lắp ti vi dưới tầng ngầm, để cô ta ở dưới tầng hầm tận mắt chứng kiến bà cụ Hoắc chết như thế nào.”
“Bà là đồ khốn nạn!”
Thẩm Hạ Lan còn muốn đi đá bà cụ Diệp, nhưng lại bị đè lại.
Dương Tân thấy Thẩm Hạ Lan như thế, nhíu chặt mày lại.
Lúc đầu bị thôi miên, anh cũng không biết bản thân đang làm gì, đợi đến khi anh biết suýt chút nữa anh đã giết chết Thẩm Hạ Lan, trong lòng vô cùng áy náy.
Anh biết anh đã nảy sinh tình cảm không nên có với Thẩm Hạ Lan, nhưng anh không thể khống chế bản thân. Anh không muốn làm chuyện gây tổn thương Thẩm Hạ Lan nhất, bây giờ anh đang rất tỉnh táo, nhưng lại vẫn tổn thương cô.
Dương Tân cắn chặt răng.
Bà cụ Diệp nhìn anh, lạnh lùng nói: “Thật sự thích người phụ nữ này sao?”
“Không có.”
Dù có bị đánh chết thì Dương Tân cũng sẽ không thừa nhận.
Anh biết rất rõ thủ đoạn của bà cụ Diệp, lỡ như thừa nhận, danh tiết của Thẩm Hạ Lan coi như bị hủy hoại.
“Thật sao?”
“Thật!”
“Được, vậy đến nhà họ Hoắc, xem bà cụ Hoắc đền mạng!”
Chiêu này của bà cụ Diệp đúng là ác thật.
Nếu Dương Tân không thích Thẩm Hạ Lan, anh làm vậy cũng không có gì, nếu anh thích Thẩm Hạ Lan, tự tay ép bà cụ Hoắc lên đường, chỉ riêng điểm này cũng đủ để anh và Thẩm Hạ Lan không còn bất cứ cơ hội nào nữa.
Dương Tân cười khổ trong lòng, cuối cùng anh và Thẩm Hạ Lan cũng không có duyên phận, cho dù muốn yên lặng đứng bên cạnh cô cũng không được.
“Vâng!”
Dương Tân nhận lệnh, xoay người rời đi.
“Đi theo cậu ta, xem cậu ta có thật sự trung thành với tôi như cậu ta đã nói hay không.”
Bà cụ Diệp nói với một người khác.
“Vâng, bà cụ.”
Một người khác đi sát theo sau.
Sau khi Dương Tân phát hiện ra đối phương, vờ như không biết gì cả, nhanh chóng đi về phía nhà họ Hoắc, nhưng trên đường lại lén gửi tin nhắn cho Diệp Ân Tuấn.
“Thẩm Hạ Lan gặp chuyện, mau quay về.”
Gửi tin nhắn xong, Dương Tân lập tức xóa tin nhắn, rồi vờ như không có việc gì đi đến nhà họ Hoắc.
Chỉ tiếc anh không biết là Diệp Ân Tuấn đã tắt điện thoại, bây giờ đang theo dõi bản thiết kế và chuyện trao quyền hợp đồng, anh đã chuyển sang dùng một cái điện thoại khác.
Sau khi Thẩm Hạ Lan bị nhốt xuống tầng ngầm, cơn đau trên người làm cô sắp ngất đi, mà quần áo ướt nhẹp trên người làm cô lạnh đến run lên bần bật.
Cô cảm giác cô sắp không chịu nổi nữa.
Ngay lúc này, ti vi dưới tầng ngầm đột nhiên nhận được tín hiệu, bà cụ Hoắc lập tức xuất hiện trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Hình như bà cụ Hoắc còn cố ý sửa soạn lại, trông vô cùng xán lạn.
Bà cười nói với truyền thông: “Cả hai đời nhà họ Hoắc chúng tôi đều hy sinh vì tổ quốc, được khen ngợi rất cao, càng làm cho nhà họ Hoắc trở thành gia tộc được người người ca tụng. Hôm nay tôi xin cảm ơn mọi người đã khẳng định và chăm sóc nhà họ Hoắc trong suốt bao năm qua, bà già như tôi có thể sống đến ngày hôm nay cũng rất đáng rồi, nhờ phúc của mọi người.”
“Có lẽ mọi người rất thắc
“Hôm nay tôi, bà cụ Hoắc, tuyên bố trước mặt truyền thông, nhà họ Hoắc sẽ xóa tên Hoắc Chấn Hiên ra khỏi nhà họ Hoắc, từ nay về sau, cho dù nhà họ Hoắc vinh nhục được mất cũng không có bất cứ quan hệ gì với Hoắc Chấn Hiên. Mặt khác, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi vì những tổn thương đã gây ra với nhà họ Diệp. Tuy đã trục xuất Hoắc Chấn Hiên ra khỏi nhà họ Hoắc, nhưng dù sao đó cũng là con trai do tôi sinh. Con phạm sai, tôi là mẹ cũng không thể mặc kệ.”
“Hôm nay, trước mặt tất cả người dân ở Hải thành, tôi xin phép xin lỗi nhà họ Diệp, tôi cũng đồng ý dùng cái mạng già của tôi để trả lại. Mọi người không cần khuyên tôi, không cần tìm tôi, bây giờ tôi đang ở trên sân thượng tầng ba mươi hai. Tôi chỉ hy vọng sau khi tôi chết đi con cháu có thể sống tốt hơn, đừng bị đứa bất hiếu Hoắc Chấn Hiên kia ảnh hưởng, vui vẻ sống cuộc đời của riêng mình là được. Tôi đã nói xong, cháu gái ngoan nhất của bà, bà nội đi đây. Đừng khóc, phải kiên cường mà sống, nhớ kỹ lời bà nội nói, bà nội sẽ ở trên trời phù hộ cho con.”
Nói xong, bà cụ Hoắc nhảy xuống, rơi từ trên cao xuống như diều đứt dây.
“Không!”
Tim Thẩm Hạ Lan đau nhói.
Cô dán sát vào ti vi, đập lên màn hình liên tục, nước mắt đã nhòe hai mắt.
“Đừng! Đừng như vậy mà!”
Nhưng trước mặt cô chỉ là ti vi, cô không thể làm gì được.
Truyền thông bên dưới đều nổ tung.
Tiếng xe cứu thương, xe cảnh sát nối đuôi nhau đến.
Mọi người đều nhốn nháo.
Thẩm Hạ Lan ngồi bệch xuống đất, nhìn thân thể máu me bê bết trong ti vi, nghĩ đến từng chuyện đã từng trải qua với bà cụ Hoắc sau khi biết được thân thế của bản thân, đột nhiên không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng ngất đi.
Bà cụ Diệp nhìn thấy như thế, cuối cùng cũng hài lòng.
“Tốt, tốt lắm! Những gì nhà họ Hoắc thiết nhà họ Diệp coi như thanh toán xong.”
Có một cấp dưới nơm nớp lo sợ hỏi: “Bà cụ, vậy mợ cả…”
“Nhốt cô ta một ngày, không được cho cô ta ăn cơm uống nước, ngày mai sắp xếp đưa cô ta ra khỏi Hải Thành. Cho cô ta nuốt hết thứ này.”
Bà cụ Diệp lấy ra một bao bột phấn đưa cho cấp dưới.
“Đây là cái gì?”
“Thuốc câm.”
Bà cụ Diệp lạnh lùng nói: “Tay của cô ta bị dày vò như thế chắc là đã xong rồi, một người bị què tay phải cũng không có quá nhiều uy hiếp. Nhưng vì đề phòng sau này cô ta đi ra ngoài ăn nói bậy bạ, có hại cho nhà họ Diệp, để cho cô ta câm luôn thì tốt hơn.”
Cấp dưới run lên.
“Sao nào? Không dám ra tay?”
Bà cụ Diệp trừng mắt, cấp dưới vội vàng lắc đầu.
“Không! Tôi đi làm ngay.”
“Đi đi.”
Bà cụ Diệp nhắm mắt lại, cuối cùng cũng thoải mái.
Thù của Nam Phương đã báo, Thẩm Hạ Lan cũng sắp rời khỏi nhà họ Diệp, đến lúc đó bà lại tim một người môn đăng hộ đối với Diệp Ân Tuấn, nhà họ Diệp sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Minh Triết không còn mẹ và em gái, đương nhiên sẽ do bà nuôi nấng, muốn nuôi cháu nội thành người như thế nào đều do bà quyết định.
Bà cảm thấy cuộc đời bà đã viên mãn rồi.
Cấp dưới cầm thuốc câm đi vào tầng hầm.
Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, nhớ đến bình thường Thẩm Hạ Lan rất săn sóc với bọn họ, trong lúc nhất thời có chút không nỡ.”
“Mợ cả, tỉnh lại tỉnh lại.”
Anh đẩy tỉnh Thẩm Hạ Lan.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn chết lặng, chỉ có chết lặng mới không thấy đau, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
“Bà ta lại muốn làm gì nữa?”
Cấp dưới nhìn Thẩm Hạ Lan, đưa thuốc câm ra, nhỏ giọng nói: “Bà cụ bảo tôi cho cô uống cái này.”
“Đây là cái gì?”
“Thuốc câm.”
Cấp dưới trả lời đúng sự thật.
Thẩm Hạ Lan nhìn máy theo dõi, cười lạnh nói: “Sợ tôi đi ra ngoài ăn nói bậy bạ đúng không?”
“Vâng! Mợ cả, xin đừng làm tôi khó xử. Tôi cũng có mẹ già con thơ, tôi cũng là bất đắc dĩ, cô đừng trách tôi.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy buồn cười khi nghe tên cấp dưới đó nói.
Cuối cùng cô vẫn mỉm cười, nói với camera: “Bà cụ Diệp, bà thắng. Giữa tôi và Diệp Ân Tuấn có hai mạng người, thật sự không thể đến với nhau được nữa. Cuối cùng bà cũng không cần phải đối mặt với tôi.”
Bà cụ Diệp nhìn theo dõi cười đầy đắc ý.
Chưa có chuyện gì bà muốn mà không làm được cả.
Thẩm Hạ Lan nhìn thuốc bột trước mặt, tâm như nước lặng.
Không còn tình yêu, mất đi người thân, thậm chí còn lạc mất con trai, cuộc đời của cô đúng là quá hồ đồ, quá thất bại. Có thể nói chuyện hay không thì có gì đâu chứ?
Nghĩ như thế, Thẩm Hạ Lan cầm thuốc bột đổ hết vào miệng, bột thuốc làm cô sặc ho khan.