CHƯƠNG 611: CHO CÔ MỘT CƠ HỘI ĐỂ CHUỘC TỘI
“Mợ cả, nước đây!”
Cấp dưới vội vàng đưa nước lên, chỉ tiếc bị Thẩm Hạ Lan đẩy ra.
Cổ họng đau rát, giống hệt như axit.
Thẩm Hạ Lan ôm cổ, khó chịu run rẩy.
Cấp dưới không nỡ nhìn tiếp, đứng dậy đi ra ngoài.
Bà cụ Diệp nhìn thấy cảnh này, vui mừng cười.
“Sắp xếp thuyền, sáng mai để bọn họ đi.”
“Bọn họ?”
Cấp dưới hơi khó hiểu.
Bà cụ Diệp nhìn lên trên lầu nói: “Để cô ta dẫn Thẩm Nghê Nghê theo. Một con ranh giữ lại cũng không có tác dụng gì. Không đúng, giữ Thẩm Nghê Nghê lại, sau này còn có thể đi liên hôn cho nhà họ Diệp. Tình hình Diệp Tranh như thế nào rồi?”
“Tôi nghe bác sĩ Bạch nói với mợ cả, bây giờ cậu chủ Diệp Tranh giống như đã tự kỷ, có lẽ đã hoàn toàn ngăn cách với thế giới bê ngoài, tự sống trong thế giới của bản thân.”
Nghe cấp dưới nói thế, bà cụ Diệp không hài lòng: “Đồ vô dụng! Đúng là con trai do con nhỏ đê tiện Sở Anh Lạc sinh ra, không hề di truyền gen trội của nhà họ Diệp chút nào cả. Thẩm Hạ Lan còn sinh ra được một đôi song sinh, mà cô ta lại chỉ sinh được một đứa Diệp Tranh, còn ngốc như thế, bây giờ lại yếu ớt đến mức không chịu nổi chút tổn thương. Người như thế cho dù tương lai còn dài thì cũng chẳng làm nên trò trống gì. Để Thẩm Hạ Lan dẫn đi đi, cũng coi như cho cô ta có cơ hội chuộc tội.”
“Chuộc tội?”
Cấp dưới càng thêm khó hiểu.
Bà cụ Diệp nói: “Diệp Tranh là con trai của Nam Phương, Thẩm Hạ Lan là cháu gái của Hoắc Chấn Hiên, để cô ta chăm sóc cho Diệp Tranh, nuôi lớn con trai của Nam Phương thì có gì không đúng chứ?”
Cấp dưới vội vàng cúi đầu.
Nói là cho Thẩm Hạ Lan có cơ hội chuộc tội, thật ra là vì thấy Diệp Tranh vô dụng, bà cụ Diệp muốn vứt bỏ cậu bé mà thôi, chỉ là lấy một cái cớ cho bản thân và người khác.
Thẩm Hạ Lan bị câm, Diệp Tranh lại tự kỷ, hai người sống cùng nhau, tương lai ra sao gần như đã có thể đoán trước được.
Cấp dưới không khỏi hơi động lòng trắc ẩn,
“Bà cụ, để cậu chủ Diệp Tranh ở lại đi, dù sao cậu bé cũng là cháu trưởng nhà họ Diệp.”
“Từ khi nào mà nhà họ Diệp do cậu làm chủ rồi hả?”
Mặt bà cụ Diệp trầm xuống.
Cấp dưới lập tức im lặng không nói gì.
Bà cụ Diệp hừ lạnh: “Không có cớ thì làm sao Diệp Ân Tuấn phản bội Thẩm Hạ Lan được? Bà cụ Hoắc đã chết, không biết Diệp Ân Tuấn đang áy náy đến cỡ nào với Thẩm Hạ Lan. Người đàn ông này, bây giờ chỉ nhớ rõ Thẩm Hạ Lan là vợ của nó, suốt ngày chỉ nhớ rõ làm sao lấy lòng vợ, nó còn nhớ rõ em trai nó đã chết không nhắm mắt sao?
Chỉ khi để Diệp Ân Tuấn cho rằng Thẩm Hạ Lan vì cái chết của bà cụ Hoắc nên đã âm thầm dẫn Diệp Tranh đi, muốn để cả đời này Diệp Ân Tuấn cũng không được nhìn thấy Diệp Tranh, muốn Diệp Tranh thì Diệp Ân Tuấn mới hận Thẩm Hạ Lan được, mới có thể đoạn tuyệt thật sự với cô ta, đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu.”
Cấp dưới không nói gì, nhưng đáy mắt lại lóe lên chút thương hại với Thẩm Hạ Lan.
Gặp phải một bà mẹ chồng như thế, coi như Thẩm Hạ Lan xui xẻo, chỉ tiếc lúc trước cô lại không nhận ra sớm.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô sắp chết rồi, lúc thì giống như đang lăn lộn trong chảo nóng, khi lại như rớt vào hầm băng.
Cô ôm chặt lấy bản thân, sốt rất cao.
Trong đầu liên tục hiện lên gương mặt của bà cụ Hoắc.
Lúc trước bà hiểu lầm cô, không chịu tin cô, thậm chí vì một người ngoài mà đuổi cô ra khỏi nhà họ Hoắc, nhưng cuối cùng lại vì hạnh phúc tự do củ cô mà trả giá bằng cả sinh mạng của bà.
Thẩm Hạ Lan khóc.
Khóc đến đứt từng khúc ruột.
Cô thà rằng không biết gì cả, thà rằng mọi thứ vẫn còn như lúc đi học, cô chỉ cần lén lút thích Diệp Ân Tuấn là được.
Có không gả vào nhà họ Diệp, tất cả chuyện này sẽ không xảy ra.
Cuộc sống của cô sẽ bình thường, sẽ không đau khổ như thế.
Bây giờ xem như hối hận sao?
Không!
Cô không hối hận vì đã yêu Diệp Ân Tuấn!
Cô chỉ hối hận đã đánh mất bản thân trong tình yêu, hối hận cô đã quá tin tưởng người khác, hối hận bản thân quá chìm đắm trong tình yêu mật ngọt, không biết lo xa.
Cô quá yếu ớt, yếu đến mức ngay cả bản thân cũng không tự bảo vệ được, nói gì đến bảo vệ người khác?
Thẩm Hạ Lan khóc rồi ngủ, ngủ dậy lại khóc, lặp đi lặp lại.
Không biết qua bao đâu, cô cảm thấy như qua một đời, lại giống như chỉ trong nháy mắt, cửa hầm mở ra.
Thẩm Hạ Lan bị người ta khiêng ra ngoài.
Cô mở mắt, thấy bà cụ Diệp đang chán ghé bịt mũi lại.
“Mau đưa đi đi, hôi thối quá, xông chết người khác mất.”
Thẩm Hạ Lan có thể làm gì chứ?
Cô không làm được gì cả.
Tay đã vô lực không thể nâng dậy nữa, sốt cao đến không còn sức, cổ họng đau rát, không nói được dù chỉ một chữ.
Đúng vậy!
Cô câm rồi!
Từ hôm nay trở đi, cô là một người câm.
Ai mà muốn có một người câm làm vợ chứ?
Thẩm Hạ Lan cười khổ.
Bà cụ Diệp lại lười không thèm nhìn cô, nói với người bên cạnh: “Diệp Tranh đâu?”
“Sẽ dẫn xuống ngay. Cô Nghê Nghê mới ngủ.”
Lời nói của cấp dưới làm Thẩm Hạ Lan căng thẳng.
Nghê Nghê!
Thẩm Nghê Nghê!
Con gái cưng của cô!
Đứa bé cô dùng cả mạng sống để sinh ra, không lẽ phải ở lại nhà họ Diệp sao?
Cô nhìn bà cụ Diệp, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại đau như đao cắt.
Bà cụ Diệp giống như biết cô muốn nói gì: “Tôi nghĩ lại, dù sao Nghê Nghê cũng là cháu gái của nhà họ Diệp, không thể đi theo cô ra ngoài chịu khổ được. Nếu cô thích Diệp Tranh như thế, thằng bé lại là con của Nam Phương, tôi sẽ cho cô một cơ hội chuộc tội, để cô nuôi Diệp Tranh, cũng coi như cho cô một thứ gì đó để nhớ nhung.”
Mắt Thẩm Hạ Lan đột nhiên bừng lên cơn giận dữ.
Nói hay thật!
Sao cô lại không biết tính toán của bà
Để con của cô lại, lại dẫn đi đứa con của Nam Phương mà Diệp Ân Tuấn quan tâm nhất, đây có nghĩa là gì, trong lòng Thẩm Hạ Lan hiểu được rất rõ.
Bà cụ Diệp lại không để ý đến ánh mắt của cô, cười nói: “Thời tiết hôm nay rất đẹp, tôi cũng rất vui, cũng coi như tôi đã giữ đúng lời hứa với bà cụ Hoắc. Nhưng bây giờ cô như thế này, còn xứng làm vợ của Diệp Ân Tuấn sao? Ở đây có một từ đơn ly hôn, cô ấn dấu tay vào là có thể đi được rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm bà.
Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc bà cụ Diệp đã bị Thẩm Hạ Lan lăng trì rồi.
Bà cụ Diệp không thèm để ý, kêu người đè Thẩm Hạ Lan xuống, tìm mực đóng dấu, cưỡng ép cầm tay Thẩm Hạ Lan đè lên đơn ly hôn.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cứ như nổi điên, há miệng cắn chặt tay bà cụ Diệp, chết cũng không nhả ra.
Cô muốn cắt đứt tay bà cụ Diệp ra.
“A! Khốn nạn!”
Bà cụ Diệp đau đến hét ầm lên, cố gắng lôi mái tóc dài của Thẩm Hạ Lan ra.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy da dầu cô sắp bị kéo rách rồi, nhưng cô vẫn không nhả ra, ánh mắt không màng tất cả muốn kéo bà cụ Diệp chết chùm đó là bà cụ Diệp hoảng sợ.
“Ngây ra đó làm gì? Mau kéo cô ta ra! Nhanh lên!”
Mấy tên cấp dưới vội vàng chạy lên.
Nhưng Thẩm Hạ Lan đã bất chấp mọi thứ, cho dù mọi người nhào lên, cô vẫn cứ cắn chặt lấy tay bà cụ Diệp.
Máu từ miệng cô chảy ra, hết giọt này đến giọt khác, nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Bà cụ Diệp đau đến sắp phát điên.
Bà đột nhiên cầm con dao gọt hoa quả trên bàn trà, chém về phía da đầu Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan không hề sợ hãi, vẫn không chịu nhả ra.
“Cô không nhả ra, tôi lập tức giết cô!”
Bà cụ Diệp đau đến mất hết lý trí.
Thẩm Hạ Lan không thèm để ý đến.
Cô đã trắng tay, cô còn có gì để ý nữa chứ?
Muốn trách chỉ trách cô quá hiền lành.
Lúc Diệp Ân Tuấn nói cô muốn làm gì bà cụ Diệp cũng được, cô lại mềm lòng với bà già này.
Ai ngờ sự tốt bụng của cô lại mang đến mối nguy hiểm lớn cho cô và người nhà đến thế.
Cô đáng chết!
Bà cụ Diệp lại càng đáng chết hơn!
Hôm nay cho dù có chết, cũng phải kéo bà cụ Diệp chết cùng!
Niềm tin này làm Thẩm Hạ Lan liều mạng.
Trong mắt bà cụ Diệp lóe lên tia sát ý.
Tên cấp dưới đưa thuốc câm cho Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cảnh này, vội vàng bước lên đánh Thẩm Hạ Lan hôn mê.
Lúc này bà cụ Diệp mới lấy tay ra được.
Cổ tay bà in rõ dấu hai hàm răng, giống như dùng bàn sắt in lên đó vậy, máu tươi chảy ròng ròng.
Trông thế này chắc chắn sẽ để lại sẹo.
“Đáng chết! Cô đáng chết!”
Bà cụ Diệp tức giận cầm đồ đạc đập qua chỗ Thẩm Hạ Lan.
Không ai dám cản.
Đó là một cái sào treo quần áo bị rơi xuống đất, lúc đập lên người Thẩm Hạ Lan, vì đập quá mạnh nên lập tức bị gãy, bà cụ Diệp vẫn chưa hết giận, cầm sào treo quần áo bị gãy lên đập Thẩm Hạ Lan thêm vài lần, mãi đến khi bà không còn sức mới dừng lại.
Thẩm Hạ Lan toàn là máu nằm ở đó.
Đúng lúc này, Diệp Tranh đã bị dẫn xuống.
Ngay giây phút cậu bé nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngã trong vũng máu, hơi ngẩn ra, sau đó đột nhiên đẩy mọi người ra, chạy thẳng đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, vươn hai tay, che Thẩm Hạ Lan ở phía sau.
Đôi mắt Diệp Tranh trong trẻo, sáng rỡ, cứ như vậy nhìn chằm chằm, trong khoảng thời gian ngắn nhìn đến mức bà cụ Diệp không thể ra tay được nữa.
“Biến ngay! Bà mới là người yêu thương con nhất, bà là bà nội của con! Cái thứ vô ơn!”
Bà cụ Diệp giận run người.
Diệp Tranh không nói tiếng nào, kiên định không lui bước đứng trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Bà cụ Diệp càng nhìn hai mắt cậu bé lại càng cảm thấy khó chịu, giống như Diệp Nam Phương đang nhìn bà vậy.
Trước đây Diệp Nam Phương cũng từng nhìn bà như thế, tràn đầy tin tưởng và kính trọng.
Bà cụ Diệp hơi khó chịu.
Bà đột nhiên quăng sào treo quần áo đi, xoay người đi nơi khác, lạnh lùng nói: “Nếu con đã thích cô ta như thế thì cứ đi cùng cô ta đi. Từ nay về sau, con không còn là cháu nội nhà họ Diệp nữa, không còn là cháu nội của bà nữa. Con cứ sống cuộc sống nghèo túng cùng với con câm này đi. Đây là do con tự lựa chọn! Đưa bọn họ đi!”
Cấp dưới có hơi do dự.
“Bà cụ, mợ cả còn đang hôn mê, cậu Diệp Tranh lại như thế này, bây giờ mà đưa bọn họ đi có phải là…”
“Sao nào? Cậu có ý kiến gì?”
Không phải bất cứ ai cũng có thể hứng chịu lửa giận của bà cụ Diệp.
Cấp dưới lập tức im lặng.
Hình như Diệp Tranh nghe hiểu, cậu cúi người thật sâu với bà cụ Diệp, sau đó xoay người nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan, tuy không nói gì, nhưng trong khoảnh khắc đầy ấm áp đó lại làm tim mọi người hơi đau nhói.
Cậu bé đang an ủi Thẩm Hạ Lan.
Nhưng cậu bé giống như đã mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt, nhưng Thẩm Hạ Lan đã hôn mê, không biết gì cả.
“Mau đưa đi!”
Bà cụ Diệp càng nhìn Diệp Tranh như thế thì trong lòng lại càng ghen ghét.
Bà tuyệt đối không cho phép Thẩm Minh Triết cũng ỷ lại vào Thẩm Hạ Lan như thế!
Tuyệt đối không thể!