Edit: Thương Thương
Vòng thi cấp quốc gia kết thúc vào ngày thứ hai cặp thanh mai trúc mã tới Bắc Kinh.
Thi xong, chờ ba ngày là có kết quả.
Thật ra trong lòng hai người đều đã biết, sau khi làm xong bài thi đi ra, nhìn nhau, cười như vân đạm phong khinh.
Tranh giải gì đó là thứ yếu, chủ yếu là…
Lâm Tuệ kéo tay Hứa Điển, “Đi, bọn mình đi Cố cung.”
Hôm nay là sinh nhật Lâm Tuệ, cô đã sắp xếp xong hành trình cả ngày, chuẩn bị làm từng cái một.
Hứa Điển dĩ nhiên là theo ý Lâm Tuệ, theo cô đi khắp nơi.
Chẳng có cách nào, người có sinh nhật là lớn nhất.
Nơi đến đầu tiên là Cố cung.
Hứa Điển đi mua vé, Lâm Tuệ lẫn vào đám đông táy máy chụp hình bằng máy ảnh lấy liền.
Mua vé xong, Hứa Điển từ trong đám người đi ra, đột nhiên nghe thấy Lâm Tuệ kêu to một tiếng, “Hứa Điển, nhìn này!”
Thiếu niên cầm vé vào cửa trên tay, bất chợt ngẩng đầu lên.
“Tách tách” một tiếng, chụp được hình.
Lâm Tuệ cầm bức hình giơ lên cao vẫy vẫy, hình ảnh dần dần hiện lên.
Cô nhìn một cái, nói: “Ồ, cũng không tệ lắm.”
Hứa Điển: “Để mình nhìn xem.”
“Không được.” Lâm Tuệ giấu tấm hình ra sau lưng, trên mặt là nụ cười xán lạn, “Chờ đến khi về nhà, mình làm thành một cuốn album rồi cho cậu xem.”
Nói xong Lâm Tuệ bỏ tấm hình vào túi đeo chéo.
Hứa Điển nhướng mày, đưa tay dò dẫm phía eo Lâm Tuệ, muốn mở túi ra.
“Ôi, đừng có lộn xộn!”
Lâm Tuệ vội vàng tránh né, lại không tránh được đòn tấn công của Hứa Điển, Chân tay Hứa Điển vốn dài, hôm nay lại còn mặc áo khoác dày, thế mà cả người vẫn trông rất cao.
So với nhau, Lâm Tuệ thật giống như một hình tròn.
“Mình xem một chút.”
“Không được —— a, cậu đừng cù mình.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không có áo khoác bảo vệ, Lâm Tuệ hẳn đã ngã nhào ra đất rồi.
Hiện giờ Hứa Điển chỉ mới nửa ôm nửa cầm túi giữ Lâm Tuệ lại, ra vẻ như muốn cướp tấm hình, nhưng thật ra chỉ đang đùa giỡn với cô thôi.
Người đi ngang đều tò mò nhìn họ.
“Tuổi trẻ thật là tốt.”
“Chẳng phải vậy sao.”
“Chúng ta lúc còn trẻ ngay cả nắm tay cũng thẹn thẹn thùng thùng, đúng là thời đại thay đổi rồi.”
Người nói chuyện đứng cách không xa, lời nói đều lọt hết vào tai Lâm Tuệ.
Mặt Lâm Tuệ đỏ lên, vỗ nhè nhẹ vào cánh tay đang ôm ngang hông mình của Hứa Điển, “Buông mình ra, xấu hổ quá đi.”
Hứa Điển ho nhẹ hai tiếng, buông tay ra.
Hai người ngơ ngác đứng đó, không ai nói gì, không ai dám nhìn người kia.
Thật là lúng túng, trong không khí còn có chút cảm giác mập mờ.
Lâm Tuệ đưa tay ra, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào ống tay áo của Hứa Điển, “Đi thôi, vào bên trong xem.”
Hứa Điển cúi đầu, nhìn ngón tay bị lạnh đến đỏ ửng của cô, trở tay cầm thật chặt, nhanh nhẹn ra tay mà dắt cô đi về phía trước.
Những đồ trưng bày trong Cố cung đều không thể chụp hình, Lâm Tuệ không làm được gì hơn là phải gửi máy ảnh ở văn phòng quản lý.
Làm xong thủ tục ký gửi, hai người mới tiếp tục đi vào bên trong.
Hứa Điển: “Cậu còn mang theo máy ảnh à?”
“Là máy chụp hình lấy ngay.” Lâm Tuệ ngẩng đầu lên, có chút đắc ý, “Mình mượn Tiểu Ngư.”
Hứa Điển gật đầu.
Quả nhiên, con gái hay thích mấy thứ này.
Đôi thanh mai trúc mã đi một vòng trong sảnh chính, cuối cùng đi vào sảnh bên trong.
Trong nháy mắt bước vào bên trong, Hứa Điển tựa như bị sét đánh, cả người cứng đờ ra.
Lâm Tuệ nhìn về phía Hứa Điển, thấy trong mắt cậu lóe lên một tia sáng nhàn nhạt.
Lâm Tuệ thầm nghĩ: Cậu quả thật rất thích đồng hồ cổ.
Đối với những chiếc đồng hồ cổ, Hứa Điển đúng là có tình cảm, như dòng máu nóng trong huyết mạch, thấm vào tận xương tủy.
Như Trương Vân Thu nói, khi Hứa Điển tròn một tuổi, trong lễ chọn đồ vật, nhà họ Hứa bày đầy đất những thứ như bút, sách, máy tính, để cậu chọn.
Hứa Điển bé nhỏ cái gì cũng không thèm, chỉ đòi chiếc tua vít trong tay ông nội.
Tất cả, giống như đã được an bài.
Đồng hồ cổ bên trong Cố cung phần lớn là đồ được chế tạo trong thời Càn Long và Gia Khánh, cảm giác cổ kính cực kỳ, mang vẻ sang trọng hoa lệ đặc biệt của triều Thanh.
Mỗi một món đồ trưng bày, Hứa Điển đều đứng trước cửa kính ngắm thật lâu.
Lâm Tuệ lén nhìn biểu cảm của Hứa Điển, cảm giác như cậu đang nhìn vật quý tưởng mất mà tìm lại được, như nhìn người yêu xa cách lâu ngày mới được gặp lại.
Lâm Tuệ chưa từng nhìn thấy, trong mắt của Hứa Điển lại có thứ ánh sáng như vậy.
Trong một giây, Lâm Tuệ nhớ tới lời Hứa Điển đã nói.
Cậu nói: “Mình không định thi Đại học.”
Đối với Hứa Điển mà nói, Đại học chỉ là một sự lựa chọn trong vô số khả năng.
Còn việc thừa kế tay nghề gia truyền, là lựa chọn mà cậu cam tâm tình nguyện.
Lâm Tuệ yên lặng nhưng trong lòng lặng lẽ thở dài, trong ngực không khỏi cảm thấy nặng nề.
Lâm Tuệ thừa nhận mình có tư tâm, cô muốn cùng Hứa Điển vào Đại học.
Mặc dù mục tiêu của cô là Bắc Đại, thành tích của Hứa Điển thì không tới đó được.
Nhưng nếu không học cùng trường, thì cũng có thể cùng thành phố mà…
Hơn nữa, giống như cô có một sự cố chấp nào đó về Hứa Điển.
Không hiểu tại sao nữa, Lâm Tuệ cũng đâu có mong muốn Đại Ngư Tiểu Ngư sau này phải vào Đại học, tốt nhất là trường ở Bắc Kinh.
Nhưng đối với Hứa Điển, Lâm Tuệ lại ôm lấy một chút mong đợi như vậy.
Đang lúc xuất thần, dường như Hứa Điển nhận ra hai người đã đứng trong phòng trưng bày đồng hồ quá lâu, nên bỗng nhiên nói: “Bọn mình đi sảnh khác xem đi.”
Lâm Tuệ chớp chớp mắt, dời ánh mắt đang nằm trên mặt Hứa Điển ra chỗ khác, nhìn về sảnh khác phía trước.
“Không sao đâu.”
Tiếng của cô rất nhỏ.
“Bọn mình ở đây một lúc nữa đi.”
Sau khi tham quan xong bảo tàng ở Cố cung, một lúc sau sẽ tới Nhà hát lớn xem .
Trên cả đường đi, dường như Lâm Tuệ không yên lòng, cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng đi theo cậu, vẻ mặt có chút hoảng hốt bất an.
Phản ứng của Hứa Điển vốn chậm chạp, cho tới khi đến trước cửa Nhà hát lớn, cậu mới phát hiện Lâm Tuệ có gì đó không đúng.
Hứa Điển hơi cúi người, bốn mắt nhìn nhau với Lâm Tuệ.
Quả nhiên, là bất an.
Hứa Điển cau mày, “Cậu sao vậy?”
“A?” Ba hồn bảy vía của Lâm Tuệ bị cưỡng ép trở về, “Cái gì mà sao cơ?”
Hứa Điển: “…”
Gì mà như gặp quỷ thế.
Lâm Tuệ nhìn nhìn xung quanh mới nói: “Bọn mình đến nơi rồi?”
Hứa Điển: …”
Đúng là gặp quỷ.
Lâm Tuệ không hiểu sao bọn họ cứ đứng ở cửa, mặt đầy nghi ngờ hỏi: “Không đi vào à?”
Hứa Điển không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Không có việc gì thì nhìn mình chằm chằm làm gì?” Lâm Tuệ né tránh.
Trong nháy mắt cô nghiêng đầu, Hứa Điển đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy gò má của Lâm Tuệ, cưỡng ép cô quay mặt lại.
Lâm – bị bóp thành cá nóc – Tuệ: bất lực.jpg
Mặt bị bóp nên lời Lâm Tuệ thốt ra cũng không rõ ràng: “#$^*”
Mặt Hứa Điển thẳng tưng, nghiêm nghị nói: “Mình đang nghiên cứu xem có phải cậu bị quỷ nhập không.”
Lâm Tuệ: “…”
Lâm Tuệ đảo mắt vòng quanh, giơ tay lên đánh rơi móng vuốt của Hứa Điển, “Ban ngày ban mặt, đâu ra chuyện quỷ nhập vào người! Hứa Điển, cậu bị ngốc hả!”
Hứa Điển yên lặng, tiếp tục quan sát cô.
Lâm Tuệ: “?”
Sau một lúc lâu, Hứa Điển nói: “Bình