Thời điểm bọn họ định trở về, Cổ Tát Cưu mang người đuổi tới.
Triệu Húc dừng lại, lạnh nhạt nhìn đối phương.
Sắc mặt Vân Trân cũng không tốt lắm.
Tuy vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng nàng vẫn không quên ngựa của nàng vì sao lại đột nhiên nổi điên.
"Các ngươi không sao chứ? Vậy thì tốt rồi." Cổ Tát Cưu ngồi trên lưng ngựa, nói.
Gã hoàn toàn không nhắc đến chuyện ngựa nổi điên, chỉ phất tay, liền có người dắt hai con ngựa từ phía sau tới, bên trên lần lượt chở Ngụy Thư Tĩnh còn hôn mê cùng Nguyên Bảo kinh hồn chưa định.
"Nếu các ngươi đã thắng ba trận thi đấu, vậy tiểu gia sẽ theo lời hứa trước đó, tha cho các ngươi rời đi." Cổ Tát Cưu nói, "Bằng hữu này của các ngươi đã uống thuốc giải.
Chờ y tỉnh lại, các ngươi có thể trực tiếp theo đường mòn bên cạnh rời đi."
Dứt lời, gã quay đầu ngựa, chuẩn bị rời đi.
"Đúng rồi!" Gã đột nhiên quay đầu nhìn Triệu Húc và Vân Trân, cười nói, "Ta tên Cổ Tát Cưu, con trai thứ năm của Cổ Tát Vương.
Nếu sau này các ngươi ở Nam Hoang gặp phải phiền toái nào, có thể tới tìm ta."
Lần này nói xong, gã không dừng lại, cưỡi ngựa chạy đi.
"Sát mục, ngài cứ như vậy thả bọn họ sao? Lỡ Đại sát mục hỏi tới, ngài sẽ trả lời thế nào?" Người trung niên đi bên cạnh Cổ Tát Cửu, đuổi theo hạ giọng hỏi.
"Tiểu gia há dễ bị chọc vào?" Cổ Tát Cưu nhướng mày.
...!
Chờ Cổ Tát Cưu rời đi, Triệu Húc và Vân Trân xuống ngựa, tới xem xét tình hình Ngụy Thư Tĩnh.
Bên này, Nguyên Bảo run rẩy từ trên lưng ngựa lăn xuống, mặt mang nước mắt đi đến cạnh Triệu Húc: "Thiếu gia, đều là lỗi của Nguyên Bảo! Nếu không phải Nguyên Bảo đòi tới đây mạo hiểm, ngài cũng sẽ không gặp nguy hiểm...!A!"
Đột nhiên, Nguyên Bảo hét lớn.
Vân Trân quay đầu, theo tầm mắt hắn nhìn Triệu Húc.
"Thiếu gia, ngài...!Ngài bị thương..." Nguyên Bảo chỉ vào hắn, run rẩy nói.
Trên người Triệu Húc có rất nhiều vết thương thon dài, có lẽ thời điểm đuổi theo Vân Trân bị nhánh cây cắt qua.
Triệu Húc nhìn Vân Trân, gom y phục lại, lắc đầu với Nguyên Bảo: