Vân Trân lảo đảo một cái.
Nguyên Bảo đã quỳ dưới đất, khóc lóc nức nở.
Thấy sắc mặt Vân Trân dần tái nhợt, Triệu Húc lên tiếng: "Mẫu phi, chuyện này không liên quan tới họ, xin mẫu phi tha cho họ."
"Vậy sao?" Tô trắc phi dời ánh mắt từ bọn họ tới chỗ Triệu Húc.
Bà mặt không cảm xúc nhìn hắn, chờ hắn giải thích.
Triệu Húc hít sâu một hơi, chắp tay: "Việc hôm nay đều do nhi tử..."
Kế tiếp, hắn kể lại một lần chuyện hôm nay.
Chỉ là thời điểm nói tới nguyên nhân "mạo hiểm" đổi thành chủ ý của hắn, đồng thời khuếch đại Vân Trân, Nguyên Bảo và Ngụy Thư Tĩnh "trung thành bảo vệ chủ" khi người Cổ Tát xuất hiện.
Còn phương diện khác, hắn giấu tất cả, bao gồm một màn hắn cứu Vân Trân...!
Câu chuyện từ miệng Triệu Húc kể ra liền thành lỗi của hắn, tẩy trắng hoàn toàn cho những người khác.
"Sự việc đại khái là như thế, xin mẫu phi nể tình bọn họ cứu nhi tử, bỏ qua cho họ." Cuối cùng, Triệu Húc nói.
Sau khi hắn nói xong, trong phòng rơi vào an tĩnh.
Vân Trân và Nguyên Bảo quỳ dưới đất, không dám thở mạnh.
Trầm mặc một hồi, Tô trắc phi lại hỏi: "Lý do ra ngoài?"
Triệu Húc hít sâu một hơi, trầm giọng: "Giải sầu."
Nghe hắn trả lời, ánh mắt Tô trắc phi trở nên phức tạp.
...!
Tiếp theo, Tô trắc phi không tiếp tục truy vấn vì sao lại muốn giải sầu.
Mà chuyện lần này, dưới sự bảo vệ của Triệu Húc, Vân Trân và Nguyên Bảo tránh được vận mệnh bị xử tử.
Có điều, tội chết có thể miễn, mang vạ lại khó thoát.
Xong việc, Vân Trân và Nguyên Bảo đều bị đánh hai mươi đại bản.
Qua hai mươi đại bản, Vân Trân chỉ còn lại một hơi.
Đêm đó nàng sốt rất cao, tình hình nguy cấp.
Triệu Húc gạt Tô trắc phi, lén đem thuốc bổ của mình nhường cho nàng uống.
Ngụy Thư Tĩnh cũng suốt đêm mời đại phu trên huyện đến xem bệnh cho nàng...!
Bao nhiêu thuốc rót vào, nàng mới nhặt được mạng về.
...!
Nửa tháng tiếp theo, Vân Trân chỉ nằm trên giường dưỡng thương.
Trong thời gian này, Thanh Lương sơn trang xảy ra vài chuyện.
Chuyện thứ nhất,