Tống Chỉ Manh cười: “Tô Kim Thư, nhìn bên ngoài thì em cũng mới hơn hai mươi thôi, đừng có mãi bày ra cái dáng bà cụ non để khai sáng cho chị. Lúc tâm trạng chị không tốt thì chỉ cần tự nghiền ngắm một lát rồi ngủ một giấc là ổn rồi. “
“Chị Chỉ Manh, em hâm mộ khả năng có thể quên đi này của chị quá. Có lúc em muốn quên đi một số chuyện em rất ghét mà cứ mãi in sâu vào trong trí nhớ, đuổi mãi chẳng đi.”
Tống Chỉ Manh nhìn vì sao sáng nhất bên ngoài cửa sổ: “Nhưng mà, thật ra chị luôn thấy rằng, chị thật sự muốn quên đi một đoạn trí nhớ quan trọng nhất”
Cô ấy vậy mà đã quên, tại sao ban đầu cô vào Khúc Thương Ly chia tay.
Tô Kim Thư nhìn chằm chằm cô ấy, do dự một lát, sau cùng lại lấy điện thoại di động ra: “Chị Chỉ Manh, chỉ thử nhìn cái này chút đi”
Tống Chỉ Manh đưa tay nhận lấy điện thoại di động Nhưng mà sau khi nhìn thấy tấm ảnh trên màn hình, mặt cô hơi khựng lại: “Sao, sao em lại có thể có tấm hình này?”
Tô Kim Thư cười: “Cái này là lúc em với Lệ Hữu Tuấn đi một tiệm làm bánh DIY làm bánh thì tình cờ phát hiện bức hình này trên tường cửa tiệm đó. Em thấy nó khá thú vị nên liền chụp lại”
Không sai, trong hình chính là Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly đang nở nụ cười rạng rỡ.
Khi đó, nụ cười trên mặt họ còn rất trẻ trung.
Tống Chỉ Manh nhìn xuống ngày tháng ghi ngay góc phải phía dưới Ngày 1 tháng 4 năm 2014, 7 giờ 30 tối.
Là năm năm trước.
Nhìn nụ cười thuần khiết của hai người trong †ấm ảnh, Tống Chỉ Manh đột nhiên thấy như đang bị một bàn tay siết chặt trái tim.
Ngày 3 tháng 4 năm 2014, bọn họ chia tay.
Chỉ có ba ngày ngắn ngủi.
Mới mấy ngày trước, bọn họ còn cùng nhau đi đến tiệm bánh ngọt DIY kia, hai người còn bên nhau tươi cười rạng rỡ đến thế.
Nhưng tại sao? Chỉ có ba ngày ngắn ngủi thôi, bọn họ đã chia tay?
Ba ngày đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tống Chỉ Manh suốt năm năm qua vẫn luôn tìm hiểu, nhưng căn bản là không thể nhớ nổi bất kỳ chuyện gì.
“Kim Thư, có thể gửi tấm hình này qua cho chị được không?”
“Đương nhiên là được rồi.”
“Kim Thư, nghe nói em rất thân với Khúc Thương Ly hả?”
“Chị Chỉ Manh, chị tuyệt đối đừng có hiểu lầm nha. Em cùng ảnh đế Khúc thật sự không có.
chuyện gì hết. Buổi khiêu vũ lân trước, cả hai người bọn em đều bị lừa gạt vào tròng hết”
“Phi!”
Tống Chỉ Manh không nhịn được cười: “Chị biết rồi. Trong lòng em, hay trong mắt em chắc cũng chỉ có em trai yêu quý của chị thôi, sao có thể để ý đến người khác được chứ.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Kim Thư không khỏi đỏ lên. Cô len lén nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn.
Mà lúc đó, Lệ Hữu Tuấn giống như tâm linh tương thông với cô vậy, cùng đúng lúc nhìn về phía bên này.
Giữa ánh nhìn của hai người, sóng mắt chuyển động, trong không khí như có dòng điện chạy qua.
Tô Kim Thư vội vàng thu mắt lại: “Chị Chỉ Manh, chị thật xấu xa, chị đang trêu em!”
“Chị có trêu chọc em lúc nào chứ? Chị đang hâm mộ em thì có!”
Tống Chỉ Manh thở dài: “Thật ra thì chị muốn hỏi thăm em chuyện này “Chị nói đi”
“Khúc Thương Ly… Thật sự có con trai sao?”
Tô Kim Thư liền lấy lại tinh thần.
Cô do dự một lát, nhưng cuối cùng cũng quyết định nói thật: “Không sai, con trai của ảnh đế Khúc tên là Khúc Nhất Phàm, rất là đáng yêu, ngoan ngoãn, còn biết nghe lời nữa. Cậu bé năm nay 5 tuổi rưỡi rồi, lúc trước em có tư vấn tâm lý một quãng thời gian cho cậu bé nên cũng quen biết”
Lúc này, Tống Chỉ Manh như có chút không cam lòng: *Ý chị là.. Đó là con ruột