“Tuổi chị lớn thì không sai, nhưng sự thông minh vẫn còn ở giai đoạn trẻ sơ sinh, tính ra cũng có thế gọi là kính già yêu trẻ rồi” Nghe sự ngụy.
biện của Lệ Hữu Tuấn, Tống Chỉ Manh chỉ thiếu việc phun thẳng một búng máu ra ngoài Cô ấy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó trực tiếp khoác tay Tô Kim Thư: “Không thèm để ý chú nữa, dù thế nào bản kế hoạch tôi đã chuẩn bị rồi. Nếu không thì Tô Kim Thư, em theo chị hùn vốn đi, chúng ta cùng nhau làm một chương trình nghệ thuật tổng hợp đứng đầu toàn quốc!”
Tô Duy Hưng đặt iPad trên tay xuống, quay đầu liếc nhìn căn phòng nhỏ bên trong: “Tô Mỹ Chỉ, em tỉnh chưa?”
Không có ai trả lời Trái tim của Tô Kim Thư chùng xuống, chạy vọt vào trong, ‘Vừa mở rèm ra đã thấy Tô Mỹ Chỉ nắm co ro trong góc ôm gối, run rẩy liên tục.
“Bé Chỉ, con bị sao vậy?”
Tô Kim Thư giật mình, vội vã bế cô bé lên.
Cứ như vậy suốt đến khi đợi được máy bay dừng hẳn, nghe được giọng nói của Tô Kim Thư, sau khi nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, cảm xúc của cô bé mới đột nhiên bùng nổ.
Lệ Hữu Tuấn xót xa ôm Tô Mỹ Chỉ, không ngừng dỗ dành.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trước lời hỏi thăm của Lệ Hữu Tuấn, đầu óc Tô Kim Thư cũng trở nên mơ hồ.
Đây không phải là lần đầu tiên con bé này đi máy bay, thế nhưng cô bé không kìm được cảm xúc mà thành ra thế này thực sự là lần đầu tiên.
Tô Mỹ Chỉ khóc rất thương tâm, ngay cả Lệ Hữu Tuấn cũng không thể nhanh chóng dỗ dành được.
Đúng lúc này, Tô Duy Hưng đang ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Tô Kim Thư, Tô Mỹ Chỉ bị hội chứng sợ không gian hẹp”
Tô Kim Thư sửng sốt, không dám tin mà nhìn về phía con trai mình: “Gì cơ?”
“Khi chúng con còn rất nhỏ,ở nước ngoài, mẹ phải vừa học còn phải vừa làm. Có một lần, hai chúng con ở nhà, Tô Mỹ Chỉ không cẩn thận tự nhốt mình trong nhà vệ sinh. Con không biết mở cửa, chỉ có thể ngồi canh bên ngoài chờ mẹ về.
Tô Mỹ Chỉ ở trong đó ròng rã sáu tiếng, mãi đến tận rạng sáng, mẹ về mới thả em ra. Bắt đầu từ lúc ấy, chỉ cần em ở một mình ở điều kiện tăm tối sẽ sợ hãi”
Sau khi nghe những lời này của con trai, Tô Kim Thư cảm thấy rất tội lỗi. Cô thật sự không xứng đáng làm mẹ,thậm chí ngay cả con gái mình mắc chứng sợ không gian hẹp cũng không biết.
Tô Kim Thư vội vàng đi đến bên cạnh Lệ Hữu.
Tuấn, cúi đầu hôn lên trán Tô Mỹ Chỉ một cái: “Cục cưng, mẹ xin lỗi, là mẹ sai. Mẹ hứa với con sau này tuyệt đối sẽ không để con một mình ở chỗ tối tăm nữa, có được không con?”
Có lẽ nhờ sự an ủi của Tô Kim Thư, cùng với cái ôm ấm áp của Lệ Hữu Tuấn, cảm xúc của Tô Mỹ Chỉ bình tĩnh lại một cách bất ngờ.
Không biết có phải mệt vì khóc không, cô bé cứ như vậy tựa vào lồng ngực Lệ Hữu Tuấn, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ vì