Thấy Diệp Lâm vô cớ bật cười, Đào chưởng quầy không nhịn được chất vấn: “Cậu cười cái gì?”
“Chẳng lẽ cậu nghi ngờ bức tranh chữ này là giả?” Diệp Lâm lắc đầu: “Không phải.”
Rốt cuộc thì đồ cổ tranh chữ vốn chính là thật thật giả giả, khó có thể nói rõ được.
Người ta mở cửa hàng buôn bán, bọn họ lại không phải đến gây chuyện, không cần thiết vạch mặt, khiến hai bên đều không vui.
Chỉ cần đám thiên tài địa bảo dùng để chữa bệnh cứu người không phải giả là được.
Diệp Lâm sẽ không xen vào chuyện của người khác.
“Hừ!” Đào chưởng quầy hừ lạnh một tiếng. Anh ta bất mãn về thái độ của Diệp Lâm, đã không hiểu thì còn ra vẻ cái gì?
“Đào chưởng quầy, bức tranh chữ bản gốc của Vương Hi Chỉ này có giá bao nhiêu?” Triệu Uyển Đình nhịn không được mở miệng hỏi.
Cô nghĩ nếu lát nữa có dư tiền thì có thể suy xét mua. Đào chưởng quầy cười nói: “Đây chính là bảo vật trấn tiệm của chúng tôi, tạm thời không bán. Rốt cuộc thì trai chủ chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức mới mua được món bảo vật này.”
“Có điều, có lần trai chủ chúng tôi ăn cơm cùng bạn bè, lúc trò chuyện có nói là nếu sau này bán đấu giá, thì giá khởi điểm sẽ là một chữ một trăm triệu.”
Một chữ một trăm triệu?
Bức tranh chữ “Khoái tuyết thời tình thiếp” có tất cả hai mươi tám chữ cái, tương đương với hai tỷ tám trăm triệu.
Đây là giá trên trời hàng thật giá thật!
Vừa nghe thấy giá tiền, mọi người ở đây đều rất sốc.
Ngay cả đại tiểu thư nhà giàu là Triệu Uyển Đình cũng ngây ngẩn cả người.
Cô cũng không thể chấp nhận được cái giá