Nói cách khác, chữ mà vị sư phụ kia của Diệp Lâm tạo giả, đã được giới chuyên môn xác nhận là chữ viết thật của Vương Hi Chi, hoàn toàn có thể dùng giả đổi thật.
“Haizz, đáng tiếc...” Triệu Uyển Đình lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
“Đây đúng là có ra giá cũng không có người bán!” Hoa Quốc Đống cảm thán liên tục: “Với cái giá này, người bình thường nào mua nổi chứ!”
“Đúng vậy!” Quản lý Giả lại nói: “Tranh chữ của Vương Hi Chỉ vốn là dù có ra giá cũng không có người bán. Dù ngẫu nhiên có người mua, thì đa số cũng là Hoa kiều nước ngoài mua về làm đồ gia truyền.”
Lúc này, Đào chưởng quầy lại kéo riêng Triệu Uyển Đình sang một bên, nhỏ giọng thì thầm vài câu.
Người khác không nghe được, nhưng Diệp Lâm tai thính mắt tinh lại nghe rõ ràng.
“Triệu đại tiểu thư là khách quen tiệm chúng tôi, rồi nghe nói ông cụ Triệu rất thích chữ của Vương Hi Chỉ, vậy nên nếu nhà họ Triệu thật sự có ý định mua bức tranh chữ kia thì trai chủ chúng tôi nói có thể bán rẻ một chút.”
“Thật sao?” Nghe vậy, Triệu Uyển Đình vừa mừng vừa sợ: “Bao nhiêu tiền?”
Hai mươi tám chữ, dù có rẻ hơn thì chắc cũng là cái giá trên trời.
Đào chưởng quầy hơi gập ngón tay xuống: “Có thể giảm một nửa cho nhà họ Triệu!”
Giảm một tỷ tư?
Triệu Uyển Đình nhíu mày ngẫm nghĩ, tuy rằng con số này vẫn là giá trên trời, nhưng với nhà họ Triệu bọn họ mà nói thì vẫn có thể thử suy xét mua hay không.
Nghĩ đến chuyện ông nội không còn sống được bao lâu, dù có đan dược kéo dài mạng sống, thì chắc cũng chỉ sống thêm được một năm.
Nếu trong một năm cuối đời có được một bản tranh chữ thật của Vương Hi Chi làm bạn mỗi ngày, thì cũng coi như là không uổng phí một đời?
Thấy Triệu Uyển Đình bắt đầu do dự, suy nghĩ và có ý định mua, trên mặt Đào chưởng quầy hiện lên vẻ gian xảo.
Đồng thời, anh ta và quản lý Giả còn trao đổi ánh mắt với nhau một cách bí mật.
Tất cả đều không tránh thoát được ánh mắt của Diệp Lâm. Hóa ra là