Cái gì?
Anh vừa dứt lời, mọi người đều giật mình.
Trong nhất thời, mọi người dường như đều không hiểu Diệp Lâm có ý gì. Anh viết chữ của các nhà thư pháp lớn đi tặng là sao?
“Ha ha, không ngờ Diệp tiên sinh lại mạnh miệng như vậy!”
Đào chưởng quầy không nhịn được cười lạnh nói.
“Cậu biết vì sao hai mươi tám chữ kia lại có giá trên trời hay không? Vì đó chính là chữ cho chính Vương Hi Chỉ viết!”
“Cậu là ai chứ, chữ do cậu viết ra đáng giá vài đồng tiên?”
Đối mặt với sự khinh thường của Đào chưởng quầy, Diệp Lâm ngạo nghễ đáp lại: “Tôi có thể viết ra chữ giống như đúc chữ của Vương Hi Chỉ.”
“Dù sao thì bản gốc Vương Hi Chỉ đã tuyệt tích lâu rồi. Chỉ cần bản giả đời sau giống đến chín phần là có thể lấy giả đổi thật.”
“Ví dụ như bảo vật trấn tiệm của các ông!” Cái gì? Diệp Lâm vừa dứt lời, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt nhìn kẻ điên, trong mắt đều là vẻ không thể tin nổi.
“Thằng nhãi kia là ai vậy? Mạnh miệng thật đấy!” “Ngay cả quản lý Giả cũng tự mình xác nhận là bản gốc Vương Hi Chi, vậy mà cậu ta còn dám nói ngược lại? Chẳng lế cậu ta còn quyền uy hơn cả quản lý Giả hay sao?”
“Tôi thấy cậu ta điên rồi, dám mạnh miệng nói bậy, cái gì mà có thể viết ra chữ giống như đúng? Đúng là mơ mộng hão huyền!”
Nghe vậy, Đào chưởng quầy tức giận đến mức bật cười. “Cậu dám nghỉ ngờ bảo vật trấn tiệm của chúng tôi là giả?”
“Tôi không nhắm vào tiệm của các ông.” Diệp Lâm bằng phẳng: “Tôi nói tất cả các bản gốc trên thị trường của Vương Hi Chỉ đều là giả!”
Ồ!
Hiện trưởng trở nên xôn xao.
“Nhãi ranh, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được.” Quản lý Giả tức giận đến mức thở phì phò: “Không nói bức tranh chữ chỗ chúng tôi, chỉ nói đến viện bảo tàng thành phố chúng ta thôi, ở đó cũng đang trưng bày một bản gốc của Vương Hi Chỉ.”
“Đều là giả!” Diệp Lâm nói thẳng, không một chút kiêng dè.
Nghe vậy, quản lý Giả suýt nữa ngất đi.
“Cậu nói cậu có thể viết ra chữ giống như đúc?” Đào chưởng quầy khiêu khích lần nữa: “Vậy cậu viết cho chúng tôi xem đi!”
“Là con la hay là con ngựa, cứ kéo ra đi là biết!”
Đào chưởng quầy thấy Diệp Lâm trẻ tuổi, liền chắc rằng Diệp Lâm chỉ đang nói khoác.
Muốn tạo giả chữ của Vương Hi Chỉ hả?
Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Đào chưởng quầy cho rằng chỉ cần bảo Diệp Lâm tùy tiện viết vài chữ là có thể làm cho Diệp Lâm lộ tẩy, vạch rõ lời nói mạnh miệng của Diệp Lâm ngay tại chỗ.
Đương nhiên, Đào chưởng quầy còn cho rằng Diệp Lâm không dám viết, Diệp Lâm chỉ là nói cho sướng miệng thôi.
“Được thôi!” Diệp Lâm phất tay, lạnh nhạt nói: “Lấy giấy bút ra đi!”
“Tôi sẽ viết bừa một bức tranh chữ cho các người nhìn xem!”
Nghe vậy, Đào chưởng quầy giật mình.
Anh ta không ngờ rằng Diệp Lâm lại dám viết.
Quản lý Giả cũng giật mình, không biết Diệp Lâm rốt cuộc muốn làm gì?
“Diệp tiên