Đêm khuya, làm xong chuyện xấu, Ngôn Gia Hứa dán vào phía sau Thẩm Tinh Lê, xoa cái eo bủn rủn của Thẩm Tinh Lê một lúc, sau đó ngủ thiếp đi thật sâu, thân thể còn phủ trên người cô, nặng nề.
Thân thể Thẩm Tinh Lê còn đang tỏa hơi nóng hừng hực.
Cũng không phải là nói, là tình triều vẫn chưa lùi.
Trái tim cô đều được lấp đầy rồi, giống sữa bò ấm, sắp tràn ra.
Cô trở tay sờ lọn tóc thô sáp của Ngôn Gia Hứa, sống mũi cao, vẫn còn hơi thở ấm nóng.
Anh mệt mỏi hít thở có chút nặng, toàn bộ phả vào mặt cô, mặc dù không phải rất dễ chịu nhưng Thẩm Tinh Lê cũng không nỡ đẩy anh ra.
Eo và chân của cô còn bủn rủn.
Ngôn Gia Hứa đối với việc này tiến bộ rất lớn, không giống mấy lần bảo thủ lúc ban đầu, hai năm này đã mở khóa các loại tư thế, không ngừng thăm dò cô, quan sát cô, chờ cô ngượng ngùng khó cản mà liên tục cầu xin tha thứ, còn phải nói vài lời “Êm tai”, anh mới có thể buông tha cho cô.
Vừa rồi thân thể bị xếp thành một tư thế kỳ quái, cô sờ sờ chân, từ quanh co lại nhẹ nhàng dán trên drap giường, trái tim cũng chậm rãi thở ra một hơi.
Bóng đêm hơi lạnh, cô không ngủ được.
Bởi vì ngày mai sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Thế là, Thẩm Tinh Lê đưa tay nhặt lại quyển nhật ký dưới đất, mở đèn bàn ra, lại xem một lần.
Lật đến phía sau đều là những số liệu cô xem không hiểu, cũng thỉnh thoảng có vài câu anh tiện tay viết vẽ ra.
Có câu khi Ngôn Gia Hứa ngẩn người, lúc cầm bút, sau đó theo bản năng viết xuống ba chữ Thẩm Tinh Lê.
Chữ của anh cũng giống con người anh, cao gầy, đặt bút cứng cáp, bá đạo có lực.
Thẩm Tinh Lê, Tinh Tinh, Quả lê mập, con mèo nhỏ, Tinh Nhi… các loại biệt danh.
Sinh nhật của cô.
Một thời gian thi cử nào đó,
Chi phí phụ của thi kỹ năng, chuyến máy bay… tùy ý ghi lại.
Đều có.
Trái tim Thẩm Tinh Lê vào giờ phút này được một vì thứ gì đó lấp đầy.
Ngón tay vuốt ve chữ đen một lần.
Thật ra không có thứ gì đặc biệt, con người Ngôn Gia Hứa không giỏi biểu đạt, càng sẽ không tùy tiện gửi gắm vào một trang giấy.
Nói chung đây chính là tất cả sự thể hiện tâm sự của anh rồi.
Bỗng nhiên, người trên người bỗng động đậy, Ngôn Gia Hứa vốn ngủ không sâu, bị hành động thật nhỏ của cô đánh thức, anh trở mình, lấy chân ra khỏi trên bụng cô.
Trong đêm tối, giọng nói trầm thấp mềm mại, giống như rượu hoa điêu* thuần hương trong đêm đông: “Vẫn không mệt sao?”
*Rượu hoa điêu được đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Anh hỏi.
Thẩm Tinh Lê híp mắt, đè khuôn mặt anh cười: “Không phải.
Rất muốn ngủ, nhưng chính là ngủ không được.”
Giọng nói Ngôn Gia Hứa chập chờn: “Hửm?”
“Vừa nghĩ tới ngày mai là chúng ta kết hôn rồi.”
“Hồi hộp à?” Anh hơi nhíu mày.
“Không phải đâu.” Thẩm Tinh Lê trở mình, nhét quyển nhật ký xuống dưới gối rồi nằm sấp trong ngực anh.
Ngôn Gia Hứa mở rộng vòng tay ôm cô, loại hoàn toàn như trước đây không có gì muốn nói.
Sau khi trưởng thành, có lẽ là bởi vì mệt mỏi, cũng có thể là do công việc, cuộc sống không có gì đáng để anh dài dòng, lời của anh rất ít, cũng hiếm khi nói lời cợt nhả gì ở trước mặt Thẩm Tinh Lê.
Thời gian trở nên nhạt nhẽo, thời gian anh cao hứng nhất chính là lúc cùng Thẩm Tinh Lê làm những chuyện thích làm, dù cho ai người cùng nhau ăn một bữa cơm, cùng nhau xem phim, chơi game, đều rất tốt.
Thẩm Tinh Lê tò mò hỏi: “Anh thích em từ lúc nào?”
Vừa mới bắt đầu yêu đương, Thẩm Tinh Lê đều mơ mơ màng màng, cũng không có một giới hạn rõ ràng.
Giống như mọi thứ là nước chảy thành sông.
Cô muốn mình lọt vào trong mắt anh, đúng lúc, anh cũng muốn có được cô.
Ngôn Gia Hứa âm thầm suy nghĩ một hồi, bờ môi đè lên thái dương của cô, nói: “Thật đúng là nói không rõ.
Nhưng có vài thứ anh biết, từ nhỏ đến lớn, nếu như em đi yêu đương với người khác, thoát khỏi sự kiểm soát của anh, vậy thì không được, anh không yên lòng.
Cũng không chấp nhận.”
Thẩm Tinh Lê trừng mắt: “Ham muốn khống chế của anh mạnh quá rồi, quá độc tài.”
Ngôn Gia Hứa thở dài một tiếng buồn cười nói: “Ai biết được đâu, em không có anh thì không được.
Luôn xảy ra vấn đề.”
Đâu có! Mặc dù cô quen làm tiểu phế vật ở trước mặt.
Nhưng lúc một mình cái gì cô cũng sẽ làm rất tốt.
Ngôn Gia Hứa bị hỏi, lại hỏi ngược lại: “Em thì sao?”
Đây mới là trọng điểm, trong lòng Thẩm Tinh Lê chua xót, cô nói: “Lúc em mười lăm tuổi, lên lớp mười.”
Ngôn Gia Hứa: “...” Cô gái nhỏ có ý xấu rất sớm đó.
Thẩm Tinh Lê nói: “Trong một năm rưỡi anh lên đại học, lại đi Anh, em không biết anh sống thế nào, có từng có bạn gái hay không, cũng không dám nghĩ.
Nhưng sau này anh trở về, anh còn nhớ rõ chị gái tên Giản Vi Vi kia không? Ngày đó anh dẫn em đi ăn ngoài quán, em liếc mắt một cái là nhìn ra chị ấy có ý với anh.”
Ngôn Gia Hứa đã sớm quên mất chuyện đó.
Thẩm Tinh Lê nói: “Dung mạo chị ấy rất đẹp, rất thông minh, trưởng thành hơn em, cao hơn em.
Tối hôm đó, chị ấy tổng cộng nói với anh mười tám câu, anh nghiêm túc giải đáp vấn đề cho chị ấy năm lần.
Em không biết anh có thích chị ấy hay không.
Lúc trước anh nói chuyện với anh, đôi mắt sẽ nghiêm túc nhìn về phía người đó.
Nhưng mà anh không biết, em ngồi bên cạnh anh rất đau lòng, sau đó mượn rượu giải sầu.”
Ngôn Gia Hứa cười cô: “Con nhóc nhà em bao lớn, đã mượn rượu giải sầu?”
Thẩm Tinh Lê bò dậy, một tay chống trên lồng ngực anh, một tay khác che miệng của anh: “Anh không biết em thật sự đau lòng rất câu.
Cảm giác cải trắng nhà em sắp bị con heo khác ăn mất.
Em nhỏ tuổi hơn anh, hiểu biết cũng ít hơn anh, lỡ như anh không đợi em thì em làm sao bây giờ?”
Nói đến đây, cô còn có chút đau lòng nhỏ đấy.
Con gái yêu thầm rất dễ lo được lo mất.
Ngôn Gia Hứa vuốt ve tóc của cô: “Cô bé ngốc.”
“Ừm, hi hi hi…”
“Ngôn Gia Hứa?”
“Ừm.”
“Ông chủ Ngôn?”
“Làm gì?”
Cô giống như làm loạn mà gọi anh hai lần: “Chúng ta sắp kết hôn đó.”
“Đúng.” Anh mỉm cười.
“Anh xác định chính là em sao? Sau khi kết hôn mà phát hiện em không tốt thì làm sao đấy? Em không biết làm cơm chỉ biết ăn, đụng phải việc khó thì sẽ khóc, còn nhát gan sợ phiền phức, cãi nhau với người ta không có lần nào thắng.”
“Anh không không hoàn mỹ.” Anh nói: “Bận rộn công việc, tính tình rất kém, không có kiên nhẫn, đầu óc trai thẳng, ngoại trừ em thì anh không có gì cả, em xác định gả cho anh sao?”
Thẩm Tinh Lê sững sờ, vẫn nói: “Những thứ này đều không phải là vấn đề, tính cách em tốt, có thể bao dung anh lúc anh phát cáu, em chính là người nhà của anh.”
“Anh cũng vậy.” Ngôn Gia Hứa nói: “Vừa nghĩ tới kết hôn với em, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng cụ thế, nhà tân hôn ở chỗ nào, công việc thay đổi như thế nào mới có thể chăm sóc gia đình, còn có, con sinh ra ở chỗ nào, đi học ở đâu, chăm như thế nào.”
Nói đến con, khuôn mặt Thẩm Tinh Lê có chút phiếm hồng.
Đáy mắt càng ửng hồng hơn.
Ngôn Gia Hứa nói: “Tinh Tinh, đừng lo lắng nữa, chúng ta tuyệt đối là người dành cho nhau.”
“Ừm.”
Vốn định ngủ, ai biết Thẩm Tinh Lê vừa lăn lộn lại đến đêm khuya.
Hai người dứt khoát ngồi dậy, Thẩm Tinh Lê ngồi trong ngực anh, dùng cùng một bộ tai