Lúc được năm tháng, bụng Thẩm Tinh Lê đã lớn đến mức ngày mai là có thể nhìn ra được, cô có chút hoài nghi sau này mình có thể sẽ béo thành một quả bóng, ngày ngày phát sầu.
Bởi vì cô bây giờ đã đột phá hơn năm mươi ký rồi.
Đối với cô mà nói thì đời này chưa từng có.
Trên mặt cô xuất hiện một chút khủng hoảng.
Tiếp sau đó cô bắt đầu khống chế ăn uống một cách nghiêm ngặt, Ngôn Gia Hứa bảo cô ăn cơm, cô không ăn.
Bảo cô uống nước, cô không uống.
Cô không ăn, cô không uống, cô chỉ cần gầy.
Mọi thứ này đều là hóc môn trong kỳ mang thai đang quấy phá.
Không trách được Thẩm Tinh Lê.
Ngôn Gia Hứa nói như thế nhưng ai mà biết được chứ?
Qua khoảng một tuần, cô bình tĩnh lại, cuối cùng không còn là trò yêu nữa.
Quay lại làm một Quả lê mập nói đạo lý.
Hai người đều là lần đầu tiên, mọi thứ đều là tìm tòi tiến lên.
Cũng may đứa trẻ này không để cô thất vọng, đến giai đoạn sau thì chỉ có bụng lớn, chỉ có một quả bóng nhỏ trên bụng, những nơi khác vẫn nhỏ nhắn như cũ.
Thẩm Tinh Lê rất hài lòng, cô vỗ bụng nói: “Thế này mới đúng, hai chúng ta phải chung sống thật tốt nha.
Mẹ tốt với con một chút thì con cũng phải tốt với mẹ một chút.
Mẹ không muốn béo lên đâu.”
Ngôn Gia Hứa ở bên cạnh nhìn cô nói một mình thì lập tức đắng lòng.
Anh cảm thấy Thẩm Tinh Lê ngược đãi con trai mình.
Thế là anh lên án.
Mắt Thẩm Tinh Lê đảo vòng: “Em đây gọi là ẩm thực hợp lý, anh biết không? Trong thời gian mang thai em béo lên mười hai ký rưỡi là tiêu chuẩn.”
Cô vỗ vỗ cái bụng: “Đúng không, tên ngốc?”
Ngôn Gia Hứa không truy xét vì sao lại đặt cho con anh cái tên kỳ cục như tên ngốc này, bởi vì anh thấy bụng cô bỗng nhúc nhích.
Anh thấy mới mẻ và má ghé vào bên cạnh bụng nhìn, đưa tay sờ, nói với đứa trẻ: “Cử động thêm cái nữa cho bố xem nào.”
Cái bụng không động nữa.
Thẩm Tinh Lê đắc ý cười một cái: “Anh không được nha.”
Khuôn mặt Ngôn Gia Hứa lạnh đi: “Giống của anh mà còn dám không nghe lời anh?”
Thẩm Tinh Lê: “Ngại quá, hiện tại đang ở chỗ em này.”
Ngôn Gia Hứa: “...”
Ngôn Gia Hứa có một người bạn là bác sĩ, nói cho anh biết, nhiều khi bố gọi thì nó không có phản ứng, đó là bởi vì đứa trẻ cảm thấy sợ hãi với âm thanh xa lạ, không muốn phản ứng, nhưng người mẹ thì một ngày 24 giờ ở cùng với nó, là chỗ dựa thân mật nhất của nó.
Thế là Ngôn Gia Hứa không có chuyện gì là sẽ ghé vào bên cạnh bụng của Thẩm Tinh Lê nói chuyện với cục cưng, tương tự như:
“Bố là bố của con.”
“Sau này con phải nghe bố, biết không?”
“Đi ngủ cho ngoan, đừng giày vò mẹ con.”
“Chờ con ra ngoài bố sẽ mua mô hình Iron Man cho con, vui không?”
Thẩm Tinh Lê phản bác lời anh, hỏi: “Sao anh biết là con trai, lỡ như là em gái thì sao? Ví dụ như đáng yêu giống như em.” Cô bắt đầu không cần mặt mũi.
“Anh rất thích con trai sao? Trọng nam khinh nữ à?”
Ngôn Gia Hứa: “Cái đó thì cũng không phải.”
Anh suy nghĩ mấy giây rồi nghiêm túc nói: “Chỉ là cảm thấy con trai dễ ở chung, lỡ như con gái không thích anh thì làm sao bây giờ.
Lúc hai chúng ta còn nhỏ, anh luôn không hiểu rõ tâm tư của em.
Con gái tụi em có tâm tư tinh tế, nũng nịu, anh không có lòng tin với bản thân, sợ nuôi không tốt.”
Thẩm Tinh Lê im lặng một lúc, cô muốn nói là, không phải đâu, anh làm rất khá.
Khi còn bé anh là một người anh trai tốt.
Thẩm Tinh Lê hỏi: “Lỡ như là con gái thì sao?”
Ngôn Gia Hứa ôm cô vào trong ngực: “Con gái bảo bối ấy à, thì anh vất vả một chút.”
Hai người thảo luận vấn đề nam nữ, bạn của Ngôn Gia Hứa cho anh một con đường, hỏi xem có muốn kiểm tra không.
Vợ chồng hai người nhất trí không muốn, bất ngờ phải được giữ lại đến cuối cùng.
Có lúc, Ngôn Gia Hứa nhìn chằm chằm vào bụng Thẩm Tinh Lê mà ngẩn người, không nói lời nào, cũng không chạm vào.
Ở trong đó có một đứa trẻ có huyết mạch liên kết với anh, là con của anh.
Thật là thần kỳ.
Con phải cố gắng lớn lên, trưởng thành rồi thì cùng bố bảo vệ Quả lê mập biết không?
Chưa tới ngày dự sinh là tên ngốc đã chui ra rồi.
Một ngày trước khi ra đời, hai vợ chồng còn ở bên ngoài ăn cơm, Ngôn Gia Hứa lái xe, đưa cô đi đến vùng ngoại ô hóng mát.
Thời gian như vậy rất ít, công việc của anh có chút bận rộn, sau này con ra đời thì thời gian nhàn rỗi sẽ càng ít.
Anh giúp cô bọc kín áo khoác, ôm lấy cô từ phía sau, thấp giọng: “Tinh Tinh.”
“Sao đấy?”
“Tinh Nhi.”
“Hửm ~~” Đôi mắt cô đảo quanh, cô hôn cằm anh một cái.
Ngược lại là câu hỏi và câu trả lời không có chút ý nghĩa nào.
Ngôn Gia Hứa nói: “Con ra đời, chúng ta có thể sẽ không giống như người khác, có bố mẹ người thân hỗ trợ, nhưng em đừng lo lắng, những thứ anh cho em sẽ không thiếu.
Tình yêu dành cho đứa trẻ này cũng sẽ không ít.”
Thẩm Tinh Lê lắc đầu: “Em không quan tâm những thứ này, anh không biết sao? Không so với người khác, bản thân chúng ta tốt là được rồi.”
Anh cười, trong giọng nói vẫn có một chút tiếc hận.
Anh mãi mãi đều muốn cho cô những gì tốt nhất.
Nhưng luôn cảm thấy không đủ.
Trên đường trở về, mưa phùn rơi mờ mịt, Ngôn Gia Hứa lái xe rất chậm.
Thẩm Tinh Lê ngồi ở hàng ghế phía sau, trong xe mở nhạc dương cầm, cô nhìn cái gáy màu đen phía trước, lập tức cảm thấy yên tâm, quyết định ngủ một giấc.
Đột nhiên đau bụng rồi lại hết, chưa được mấy phút thì lại đau.
Cô hét lên một tiếng, gọi Ngôn Gia Hứa: “Bụng em hơi đau.”
Cách ngày dự sinh còn hơn mười ngày mà.
Ngôn Gia Hứa lập tức lái xe đi bệnh viện, anh an ủi cô: “Hít thở sâu, cố gắng để cơ thể nằm thẳng.” Anh sốt ruột nhưng vẫn lái xe rất ổn định.
Đi đến bệnh viện, Thẩm Tinh Lê đã đau đến nửa đêm, đứa trẻ chào đời lúc ba giờ sáng.
Ngoại trừ thời gian đau từng cơn trước đó hơi dài thì quá trình sinh nở vẫn rất thuận lợi.
Thẩm Tinh Lê nghĩ thầm, đây thật sự là một bé ngoan.
Khóc “Oe oe oe” một trận, bác sĩ bế đứa trẻ đến trước mặt cô, để cô hôn một cái, sau đó bác sĩ quay mông đến bên mặt Thẩm Tinh Lê hỏi: “Nhìn xem, con trai hay con gái?”
Thẩm Tinh Lê thấy rõ, con trai.
Quả nhiên, như tâm nguyện của anh.
Bác sĩ cười cười rồi giúp