Thẩm Tinh Lê thừa nhận trong chuyện nuôi nấng dạy dỗ con cái, bản thân mình không quá tinh thông.
Cô cho quái thủ nhỏ tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn, nhưng trong chuyện giáo dục và dẫn dắt thì có chỗ thiếu sót, hẳn là cũng có thể tha thứ được nhỉ.
Dù sao cũng không có ai sinh ra đã là người mẹ tốt, cũng không có ai dạy cho cô biết làm thế nào để làm mẹ của người khác.
Cô cũng chỉ là một Quả lê mập lớn đến hiện tại mà thôi, lúc nhỏ cô bị tổn thương, bà nội và Gia Hứa đều bảo vệ cô.
Cô vẫn luôn là một Quả lê mập rất nhát gan, không quen nói chuyện lớn tiếng, ngoan ngoãn nghe lời.
Quái thú nhỏ là một thằng bé hiếu động, thích xe, máy móc, thích vấn động.
Điểm này rất giống bố.
Đa số thời gian, cậu bé thích kề cận Ngôn Gia Hứa, đi theo phía sau mông bố, nhìn chỗ này ngó chỗ kia.
Ngôn Gia Hứa ba mươi mấy tuổi, nhưng đã làm bố rồi mà tâm tính của đứa trẻ to xác vẫn chưa đổi, thích chơi, còn mang con trai chơi cùng.
Lúc trước nói đưa thằng bé cùng đi chơi bóng rổ, mua giày cùng kiểu, cùng chơi game, gần như đều làm được rồi.
Có đôi khi trông hai người không phải là cha con mà giống như là hai người anh em.
Thẩm Tinh Lê ngay từ đầu đã không đồng ý việc quái thú nhỏ tiếp xúc với máy tính trò chơi, cùng với một vài vận động nguy hiểm quá sớm.
Những thứ đó đối với nó mà nói là gánh nặng quá lớn.
Đã nói mấy lần, thỉnh thoảng Ngôn Gia Hứa nghe vào nên thu liễm một chút, nhưng đứa trẻ thì không làm.
Hai vợ chồng đã nói mấy lần, Ngôn Gia Hứa cam đoan, bản thân mình sẽ làm đầu tàu.
Hiệu quả không tệ, Thẩm Tinh Lê cũng yên lòng.
Có điều cũng có mấy lần ngoài ý muốn như vậy.
Một ngày nọ, Ngôn Gia Hứa đưa con trai đi đạp xe đạp, sau khi anh dạy cho nó xong thì nó tự mình đi hơi nhanh, không nghĩ tới đôi chân ngắn đạp đi chưa được hai mét là đã ngã chổng vó.
Ngôn Gia Hứa hồi lâu không thấy người đi theo lên thì quay đầu nhìn, thằng con nào đó đã đặt mông ngồi trên mặt đất, oán hận nhìn anh, trong hai con mắt to tròn chứa đầy nước mắt, bố tự mình đạp đi rồi, đều không chờ cậu, cũng không bảo vệ cậu!
Cậu giận quá đi.
Ngôn Gia Hứa quay lại, còn cười ha ha.
Anh xách cậu bé từ dưới đất lên: “Nhóc con, bị thương một chút mà đã yếu đuối như vậy? Chúng ta là đàn ông con trai, không được khóc.”
Quái thú nhỏ không cần mặt mũi à?
Cậu chịu đựng không để nước mắt rơi xuống.
Nắm chặt bàn tay nhỏ, cậu kiên cường trở về nhà.
Ngôn Gia Hứa mang theo xe đạp nhỏ của cậu bé, ở phía sau nhìn bóng lưng quật cường của con trai, có chút thú vị của Quả lê mập khi còn bé.
Nào biết quái thú nhỏ kiên cường, về nhà nhìn thấy mẹ thì cuối cùng không nhịn được nước mắt nữa.
Thẩm Tinh Lê dịu dàng cười cười: “Sao khuôn mặt nhỏ lại nhăn nhó thế? Bố đâu?”
Quái thú nhỏ nghĩ thầm: Bố là người xấu, bố hại con bị thương, sao mẹ còn nhắc tới bố chứ?
Thế là cậu nhào vào trong ngực mẹ, gào khóc.
Cho mẹ nhìn vết thương rất đầu gối của mình.
Mẹ nhìn đi, đau quá, đều là do bố hại!
Ngôn Gia Hứa mang vẻ bất đắc dĩ trở về, cạn lời lắc đầu: “Nhóc con quá yếu đuối, rách chút da là đã rơi nước mắt.”
Quái thú nhỏ ôm cổ của mẹ, khóc dữ hơn.
“Mẹ.
Người này thật là đáng sợ.”
Thẩm Tinh Lê cũng không nhịn được cười, cô liếc Ngôn Gia Hứa một cái rồi thấp giọng nói: “Được rồi, anh bớt tranh cãi đi, người không biết còn tưởng rằng hai người là hai anh em đánh nhau đấy.”
Ngôn Gia Hứa cười một tiếng, dùng bàn tay lớn vỗ gáy của quái thú nhỏ: “Nhóc con, xuống tự mình đi đi, mẹ không mệt à?”
Quái thú nhỏ: “Hu hu hu, bố đừng đụng vào con!”
Ngôn Gia Hứa: “...”
Quái thú nhỏ bị thương, ban đêm đương nhiên là muốn làm nũng, ngủ cùng với mẹ, dì đều không theo nữa.
Mẹ của cậu là người mẹ dịu dàng nhất trên thế giới, trên người luôn thơm thơm, mềm mềm.
Tắm xong, cậu trơn tuột chui vào trong chiếc chăn điều hòa của mẹ, vùi trong lồng ngực mềm mại của mẹ làm nũng.
Cậu sắp bốn tuổi rồi, đã sớm chia giường ngủ với bố mẹ, hôm nay chẳng qua là thương tâm, dù sao vẫn là một đứa trẻ, cần an ủi một chút.
Thẩm Tinh Lê sờ chân nhỏ của cậu, mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Quái thú nhỏ ghé vào bên mặt Thẩm Tinh Lê hôn một cái: “Mẹ ơi con yêu mẹ ~~”
Trong lòng cậu có chút thấp thỏm, sợ mẹ đuổi cậu đi, may mà không có.
Một lúc sau, bố tắm rửa xong đi vào, trái tim của quái thú nhỏ nhấc lên.
Ngôn Gia Hứa mặc áo ngủ màu xám, anh đứng trước giường nhìn trong chăn chống ra hai khối, “Chậc” một tiếng: “Sao con lại tới đây ngủ? Về phòng mình đi.”
Quái thú nhỏ giả vờ ngủ.
Thẩm Tinh Lê bĩu môi: “Để nó ngủ ở đây đi, hôm nay đều khóc mệt rồi.
Ngôn Gia Hứa nói: “Yếu ớt.”
Thẩm Tinh Lê: “Em yếu ớt, con trai cũng yếu ớt, chỉ có anh không yếu ớt là được rồi, nó mới bốn tuổi, anh tỉnh táo một chút!”
Ngôn Gia Hứa lười biếng cười cười, vén chăn lên giường trước.
Quái thú nhỏ ôm mẹ ngủ rất say.
Đến nửa đêm vẫn bị người ta ôm về.
Thẩm Tinh Lê rất buồn ngủ, lười giày vò.
Ngôn Gia Hứa trở về ôm cô, Thẩm Tinh Lê mơ mơ màng màng nói: “Cứ để nó ngủ đi, anh có thấy mệt không vậy?”
Anh nói: “Con ngủ ở đây, anh không quen.”
Thẩm Tinh Lê không động đậy.
Ngôn Gia Hứa: “Anh đã quen ôm em ngủ rồi, thằng nhóc kia ở đây thì sao mà ôm được?”
Thẩm Tinh Lê không nhịn được cười, trong bóng tối, cô bị người ta lột quần áo rồi ôm vào trong ngực.
Mặc dù bố nghiêm túc, thích bắt nạt cậu bé nhưng người bạn nhỏ vẫn thích bố.
Ai bảo bố là bố chứ.
Còn có nhiều đồ chơi vui như vậy.
Mẹ còn thích bố đến thế.
Thẩm Tinh Lê nghĩ đến lúc vừa mang thai quái thú nhỏ, cô và Ngôn Gia Hứa đã thảo luận, thích con trai hay là con gái, Ngôn Gia Hứa hy vọng sinh được con trai, khá dễ ở chung với anh.
Bây giờ, quả nhiên.
Cô nói: “Nếu như quái thú nhỏ là con gái thì chẳng phải là rất dễ ở chung với em sao?”
Ngôn Gia Hứa: “Bây giờ không phải quái thú nhỏ vừa tủi thân là ôm em à?”
“Đúng, cũng chỉ có lúc tủi thân mới nhớ đến mẹ.”
Tháng chín, quái thú nhỏ đi nhà trẻ.
Bố mẹ đưa cậu đi, ở cổng trường có một đám trẻ con ôm đùi bố mẹ khóc trời khóc đất.
Quái thú nhỏ không cảm thấy gì, cậu chắp tay sau lưng, bình chân như vại, đôi mắt non nớt giống như nhìn thấu được tất cả.
Không có gì khác với sự trưởng thành sớm của bố khi còn bé.
Thẩm Tinh Lê thấy lạ, đứa trẻ này thật đúng là, con tốt xấu gì cũng khóc một chút đi, rời khỏi bố mẹ để đi học mà hưng phấn như vậy à?
Quái thú nhỏ nghĩ là, trong nhà trẻ có bố mẹ của nhiều bạn như vậy, chỉ có bố mẹ của cậu là đẹp nhất.
Có điều lúc sắp tạm biệt, Ngôn Gia Hứa vỗ vỗ đầu của con trai: “Nhóc con, bố mẹ đi đây, buổi chiều tới đón con.”
“Bố mẹ đi đâu vậy?”
Ngôn Gia Hứa nói: “Đi ăn chút gì đó rồi lại cùng mẹ đi chơi ở bờ sông.” Thằng con không ở bên cạnh, cuối cùng bố mẹ cũng có thể thả lỏng rồi.
Chính là câu nói này đã chọc đến tên nhóc rồi.
Cậu đã nhẫn nhịn rất lâu, khóc tràn trề nước mắt.
Bố mẹ đi chơi, không mang theo cậu.
Thật vất vả mới dỗ được, lại ôm một chút, đi một bước ngoảnh đầu ba lần, quái thú nhỏ cuối cùng cũng bị cô giáo lừa đi vào trong.
Trở lại trên xe, Thẩm Tinh Lê vừa mới kết bạn Wechat với cô giáo, hỏi quái thú nhỏ bây giờ vẫn ngoan chứ?
Cô giáo nói, bây giờ rất ngoan, còn biết dỗ các bạn nhỏ khác.
Thẩm Tinh Lê hài lòng cười.
“Đi thôi.” Cô nói, bỗng nhiên ý thức được Ngôn Gia Hứa đã yên lặng rất lâu, lúc cô nhìn thấy thì mí mắt dưới của anh đã đỏ lên.
“Sao vậy?” Cô lung lay cánh tay của anh: “Chỉ là đi nhà trẻ thôi, bốn giờ là về nhà rồi.”
Ngôn Gia Hứa bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cũng không biết làm sao nữa.
Thằng nhóc kia khóc một trận làm anh cũng có chút khó chịu.”
Thẩm Tinh Lê mím môi cười anh, anh đó, chính là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đứa con đi học xong hai người đến bệnh viện.
Buổi chiều đi dạo ở bờ sông.
Hôm nay mặt trời cũng không gắt, gió mát phất phơ, hai người đi ở mép nước, bị gió thổi qua, trên mắt cá chân trần trụi của Thẩm Tinh Lê có chút bọt nước