Lúc Hoàng Tịnh Di cầm được tờ đơn thành tích của mình thì hai mắt tối thui.
Cảm thấy đây không phải là bài thi của cô, hoặc không phải là thứ người ta thi ra được.
Nghĩ đến một tuần trước, cô ngồi chém gió tự kỷ duỗi móng vuốt đòi tiền bố lại cam đoan thi tháng vào được top 100, cô cảm thấy mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Di Bảo không phục mà xác nhận thành tích với hai người bạn tốt ngồi phía trước, một người hạng nhất, một người hạng ba.
Được rồi, chỉ có cô là đồ bỏ đi.
Lưu Châu Châu xoay đầu qua: “Hì hì, đồ bỏ đi cậu thi được bao nhiêu?”
Di Bảo không muốn nói, buồn bực học thuộc từ vựng: “Lo cho bản thân cậu là được rồi, lo trời lo đất, lo cả việc người ta đi ị đánh rắm.”
Lưu Châu Châu: “Cậu ăn phải thuốc súng à?”
“Hừ.”
Cứ để đồ bỏ đi cô ấy một mình thương tâm đi!
Tần Vi Vũ không phải là quá quan tâm đến thành tích gì đó.
Ngày có phiếu điểm, anh tùy ý liếc nhìn qua, mình nằm ở hạng mười mấy trong lớp, hai trăm mấy trong trường.
Thành tích không trên không dưới, nếu như môn Ngữ văn và tiếng Anh đừng thi hai chữ số nữa thì chắc chắn rất có lợi đối với việc tăng thành tích của anh.
Anh nhét phiếu điểm vào trong hộc bàn, nhàm chán chống khuỷu tay lên bàn chơi điện thoại.
Bạn ngồi cùng bàn xoay qua xoay lại, anh quay đầu, cũng hỏi một câu: “Cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Di Bảo: “Hỏi cái gì mà hỏi? Cẩn thận tớ bẻ đầu cậu xuống.”
“Ha.” Tần Vi Vũ bị mất mặt, giật mình nhìn cô hai giây.
Di Bảo cũng cảm thấy là lạ, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu.
Vừa rồi mình mới nói với ác bá trường học là muốn bẻ đầu đối phương xuống sao?
Tần Vi Vũ rũ đầu xuống, không có biểu cảm gì mà gãi lông mày, anh một lần nữa nằm sấp lên bàn, giống như động vật không xương.
Lúc ngủ anh thích cuốn tay áo đồng phục lên, lộ ra cánh tay trắng lạnh, như vậy thì co duỗi sẽ không khó chịu.
Nói thật là cho tới bây giờ, ấn tượng của Di Bảo đối với Tần Vi Vũ vẫn dừng lại ở ác bá trường học lạnh lùng vô tình, giết người không chớp mắt.
Cô sâu sắc sám hối việc mình xúc phạm đến sự quan tâm của ác bá trường học, đương nhiên chủ yếu là sợ Tần Vi Vũ sẽ đánh cô.
Hai tiết học nơm nớp lo sợ.
Tần Vi Vũ cũng đã ngủ hai tiết, đoán chừng là ngủ quá quen nên cánh tay anh vượt qua khe hở giữa hai cái bàn, chiếm vị trí của cô, người cũng có xu thế hơi ngả nghiêng, đè về phía cô.
Di Bảo không hề động đậy, cánh tay của Tần Vi Vũ trực tiếp đặt lên cánh tay cô, cứ như vậy mà qua mấy chục phút.
Trông Tần Vi Vũ rất gầy, cánh tay cũng mảnh nhưng xương cốt lại nặng như vậy.
Chờ đến lúc vị đại thần này dậy thì nửa người của Di Bảo đều cứng ngắc lại rồi.
Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên tiếng Anh đi ra khỏi phòng học.
Tần Vi Vũ xoa mặt, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Giang Dương ở hàng sau tới nói: “Anh Vũ, tiết sau là môn thể dục, đi chơi bóng đi, đừng để đám cháu trai lớp bốn chiếm sân bóng rổ.”
Trường học chỉ có một sân bóng tổ.
“Đi.” Tần Vi Vũ mang theo áo khoác đi ra ngoài, phía sau là một đám đàn em đi theo.
Cuộc sống của ác bá trường học rất đơn giản, lên lớp ngủ, tan học chơi bóng.
Di Bảo cũng rất thích giờ thể dục, không phải bởi vì cô thích vận động mà là giáo viên thể dục cho phép mọi người vận động làm nóng người xong thì tự do hoạt động, cô có thể quay về đọc tiểu thuyết hoặc là đến căn tin mua đồ ăn vặt.
Cho nên trong hai mươi phút sau của giờ thể dục, Di Bảo và đám chị em của cô đi vào trong căn tin của trường tiêu tiền, cuối cùng quay về phòng học xem phim thần tượng.
Di Bảo vụng trộm mang theo điện thoại tới, ba cái đầu nhỏ tụ lại với nhau xem “Cô em họ bất đắc dĩ”.
Lee Da Hae thật là xinh đẹp.
Lúc đó tất cả mọi người rất mê Lee Jun Ki nhưng trong phim, Lee Jun Ki là nam phụ, điểm này khiến Lưu Châu Châu rất tức giận.
Cô ấy không xem.
Thẩm Tinh Lê cũng nhớ mình có bài tập chưa làm, Ngôn Gia Hứa sắp từ Anh trở về rồi, cô muốn cố gắng hết mức ở trường làm xong bài tập, cuối tuần tìm anh chơi.
Di Bảo một mình xem một lúc, sâu sắc nhận thức được một hiện thực, chính là người ưu tú hơn bạn còn nỗ lực hơn bạn.
Thế là cô quả quyết tắt điện thoại, cắm đầu làm Toán.
Chưa từng có một ngày nào khiến bạn học Di Bảo cảm thấy phấn khởi hơn buổi chiều cầm được phiếu điểm, mặc dù thời kỳ phấn khởi này chỉ duy trì được nửa ngày mà thôi.
Cán bộ môn Toán phát bài thi tháng môn Toán xuống, không có gì bất ngờ xảy ra, bảy mươi lăm điểm, ha ha.
Đừng hiểu lầm, điểm tối đa không phải là một trăm điểm mà là một trăm sáu mươi điểm.
Đếm ngược chính là thi như vậy mà được, không thể hiện tài năng cho thầy dạy Toán, thầy ấy thật đúng là cho rằng mình dạy rất tốt.
Tần Vi Vũ: 142 điểm.
Lúc ấy Di Bảo cũng không biết xếp hạng tổng điểm của Tần Vi Vũ nhưng vẫn kinh ngạc khi nhìn thấy thành tích môn Toán của anh.
Hóa ra, có người thật sự có thể ngủ một chút là thi được một trăm bốn mươi điểm, gần như là gấp đôi cô.
Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm.
Trong điểm là, từ đây Tần Vi Vũ ở trong lòng cô đã biến thành một ngọn núi lớn.
Thẩm Tinh Lê quay sang: “Di Bảo, bài thi Toán cần hỏi gì thì cậu nói với tớ.”
Hoàng Tịnh Di cũng muốn mặt mũi, che đi bài của mình: “Biết rồi.”
Thẩm Tinh Lê thấy cô cảnh giác như thế thì cũng không truy đến cùng.
Hoàng Tịnh Di lấy bài thi của Tần Vi Vũ tới, dựa theo bài của anh mà sửa lại bài sai trong bài của mình, về phần những chỗ sai của Tần Vi Vũ, Di Bảo không sửa.
Bởi vì cô cảm thấy đề bài mà học bá không biết thì cô càng không xứng.
Đây là sự tự giác của người thân là một học tra.
Không biết vì sao, cô bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Có loại ảo giác, bạn cùng bàn lợi hại = mình lợi hại.
Cô, Hoàng Tịnh Di, sau này có núi dựa rồi.
Vào lúc tan học buổi tối, ba con chim sẻ nhỏ đầu tiên là đi vào cửa hàng nhỏ ở cổng trường tiêu pha nửa tiếng, tiến hành quét hàng toàn phương diện, mua một đống lớn đồ ăn vặt.
Hai người Lưu Châu Châu và Thẩm Tinh Lê đều thi không tệ, trên người Thẩm Tinh Lê còn có chút tiền lẻ, hai người còn lại quyết định bóc lột cô sạch sẽ.
Ba người ngồi xổm trên ụ đá ở cổng trường, ăn bánh bao Vượng Tử*, cánh gà ngâm tiêu, cùng hưởng một ly trà sữa.
*Bánh bao Vượng Tử
Học sinh ngoại trú rộn ràng rời khỏi trường.
Tần Vi Vũ mặc quần áo chơi bóng, đẩy chiếc xe đạp địa hình ngầu lòi gào thét đi qua trước mặt bọn họ.
Tóc thấm mồ hôi ẩm ướt dán vào gáy, vung vẫy mấy giọt nước.
“A!” Lưu Châu Châu ngạc nhiên.
Tần Vi Vũ quay đầu nhìn ba người, đúng lúc đối mặt với Di Bảo, Ánh mắt Tần Vi Vũ nhìn ba người, lại có một chút, thương xót.
Thương xót???
Giống như ba tên ăn mày chưa từng ăn đồ ngon.
Lúc Di Bảo đeo cặp sách về nhà thì đã là sáu giờ rưỡi.
Mùa thu, Khai Thành rất nhanh tối.
Cô nghe thấy tiếng nhạc, vừa mới đi vào cửa tiểu khu thì đã thấy Hoàng chủ nhiệm mang theo cái chày cán bột đứng ở dưới lầu, khí thế hùng hổ.
“Hoàng Tịnh Di, con tới đây cho bố!”
Mẹ Hoàng đi theo phía sau bố, vẻ mặt lo nghĩ, bà còn suýt chút nữa hô: “Bảo bối chạy mau.”
Ồ, cô suýt thì quên mất, cô thi xếp hạng đếm ngược trong lớp.
Mà bố của cô, Hoàng chủ nhiệm, buổi sáng hôm nay đã biết kết quả này.
Nhịn đến bây giờ cũng không dễ dàng.
Di Bảo không chạy, làm một thiếu nữ mười sáu tuổi, cô biết, không có tiền, cô không thể chạy được.
Nếu như mẹ cho cô một trăm vạn tiền tiêu vặt thì cô còn ở đây chịu cơn giận của Hoàng chủ nhiệm sao?
Thế là, Hoàng Tịnh Di cứ như vậy mà bị Hoàng chủ nhiệm xách tai về nhà.
Mẹ trốn ở phòng bếp đưa mắt ra hiệu cho cô, kết quả Di Bảo đọc ra được đại khái là: Quỳ xuống, dập đầu với bố con, nói lần sau con không dám nữa.
Hoàng chủ nhiệm cầm tờ đơn thành tích của cô, ở trong phòng khách phát cáu, mấy lần ông muốn tiến lên đánh cô, đoán chừng nghĩ đến lỡ như đánh cho tàn phế thì bố ruột cũng phải ngồi tù, ông mới nhịn xuống không ra tay tàn nhẫn.
Mẹ Hoàng cảm thấy so với để bố cô mắng thì chi bằng mình mắng trước, dù sao cũng là con mình đẻ ra, không thể để người khác được lợi được.
“Xem con thi thế nào?”
“Đi thi có mang theo não không?”
“Con ngược lại thi đạt tiêu chuẩn cho mẹ mở mang tầm mắt một chút được không?”
Di Bảo bày tỏ rất vô tội, bọn họ vốn dĩ không biết lần thi này khó thế nào, nếu không phải nghỉ hè bọn họ đưa cô ra ngoài chơi hơn một tháng thì cô có thể quên sạch kiến thức?
Thế là cô cả gan nói: “Mẹ, mẹ có thể đừng chỉ chú ý đến thành tích của con không? Con đã rất buồn rồi.”
Mẹ Hoàng trực tiếp bỏ qua câu thứ hai của cô, trả lời câu đầu tiên: “Phí lời, bài thi mẹ cũng xem không hiểu.”
Điều này cũng đúng.
Hoàng chủ nhiệm cho thêm một cuộc chiến mắng mỏ, nam nữ hỗn hợp.
“Nhìn cái điểm số này của con xem, ra ngoài đừng nói là con gái của Hoàng mỗ bố đây.”
“Hôm nay ở phòng giáo vụ, khi cô Liễu nói với bố bố hận không thể từ chức ngay tại chỗ.”
“Người xếp hạng đếm ngược của khối lại là con gái của thầy chủ nhiệm.”
Hoàng Tịnh Di bị mắng một trận tối mặt tối mày như thế lại thật sự có ý ăn năn, cô khóc.
Khóc lóc kể lể.
Cô cố gắng rồi, nhưng không thi tốt được thì làm sao bây giờ?
Hoàng chủ nhiệm nói: “Bạn thân của con Thẩm Tinh Lê, người ta thi Toán đứng nhất khối, 148 điểm, con thì hay rồi, thi được 75 điểm, các con thật đúng là bạn tốt.”
Di Bảo lau khô nước mắt chỉ ra lỗi trong lời nói của bố: “Một nửa của cậu ấy là 74 điểm, con 75 điểm, còn nhiều hơn một điểm đấy.”
Hoàng chủ nhiệm nói: “Nhiều hơn một điểm mà con còn kiêu ngạo?”
Di Bảo: “Đây là sự thật.”
“Hoàng Tịnh Di, hôm nay bố không đánh con thì con là bố của bố.”
“Ôi ôi ôi, sao anh lại đánh con chứ? Không phải lúc chiều đã nói là tiến hành giáo dục yêu thương sao?”
Có thể tưởng tượng được, bố mẹ không muốn đánh cô, trừ phi không nhịn được.
Di Bảo rửa mặt xong ngồi trước bàn làm bài tập.
Thật ra cô muốn đọc tiểu thuyết nhưng hôm nay đặc biệt, vẫn không muốn bị đánh.
Đang mở sách vở ra thì cửa bị mở ra, Hoàng chủ nhiệm bưng một dĩa dưa Hami được cắt xong đi vào.
Sau lưng Di Bảo phát lạnh, cô thẳng người.
Hoàng chủ nhiệm nói: “Còn khóc à?”
“Không có.” Cô quật cường lắc đầu.
Đêm tối có thể khiến sự yêu thương của một người cha hiền trở nên lớn nhất, Hoàng chủ nhiệm kéo ghế ngồi trước mặt cô, dùng lời thấm thía nói: “Bố cũng không phải là nhất định phải đánh con, bố biết đây không phải là thành tích thật của con, mặc dù đầu óc của con không tốt bằng người khác nhưng cố gắng và không cố gắng, bố vẫn nhìn ra được.”
Di Bảo cố gắng bỏ qua lời “Đầu óc con không tốt” của bố.
Coi như ông nói sai.
Cô nói: “Bố, con thật sự cố gắng