Bởi vì Tần Vi Vũ để Di Bảo ngồi cùng với anh cho nên khoảng thời gian đó, bạn học Tần Vi Vũ quyết định cố gắng làm người.
Cũng không diss bạn học Di bảo nữa, không keo kiệt với cô nữa.
Muốn ăn gì là mua cho.
Làm trâu làm ngựa trong một thời gian thật dài.
Một cô gái tốt như Di Bảo thì còn có thể làm sao? Đương nhiên là cưng chiều rồi!
Học kỳ 2 năm lớp 10, mẹ của Tần Vi Vũ bỗng nhiên có một phát hiện trọng đại, đó chính là con trai trở nên ngoan hơn rất nhiều.
Ngay cả Liễu Vân cũng nói, gần đây Tần Vi Vũ biểu hiện rất tốt, lên lớp không hay ngủ nữa, cúp học cũng không nhiều, thành tích cơ bản ổn định ở khoảng top 20, chỉ cần duy trì trạng thái này thì trọng điểm sẽ ổn thỏa.
Mẹ Tần nói: “Tôi nghe nói bạn cùng bàn của nó là con của thầy chủ nhiệm, có phải là thành tích rất tốt không? Chắc chắn là Vi Vũ nhà chúng tôi bị mưa dầm thấm đất.”
Liễu Vân: “...!Cũng không phải đâu, mẹ Vi Vũ, chị phải có lòng tin đối với con mình, em ấy vốn rất tốt.”
Liễu Vân chột dạ, sợ mẹ của Tần Vi Vũ ghét bỏ Di Bảo, cô ấy nói: “Mẹ Vi Vũ, chị cũng đừng quá để ý gia đình bạn cùng bàn của Vi Vũ nữa, cũng là đứa trẻ rất tốt.”
Mẹ Tần gật đầu, bà là người nhìn thoáng, không nghĩ nhiều đến thế.
Chỉ là sự chuyển biến của Tần Vi Vũ khiến bà không thích ứng lắm mà thôi.
Thật ra bà cũng thường xuyên nghe được cái tên Di Bảo này từ trong lời nói của con trai.
Ví dụ như:
Lúc cùng bà đi dạo siêu thị, Tần Vi Vũ không tự chủ được sẽ lấy mấy gói đồ ăn vặt.
Phải biết rằng thằng bé này từ nhỏ đã không thích đồ ăn vặt, có vẻ giống như đàn bà con gái.
Mẹ nói: “Lấy cái thứ này làm gì?”
Tần Vi Vũ: “Mang đến trường học, cho bạn cùng bàn.”
“Vì sao? Các con vẫn là học sinh tiểu học à? Chia đồ ăn vặt ăn.”
Tần Vi Vũ: “Bạn cùng bàn của con khá là giỏi ăn.
Cái miệng đó giống như lưới cá thủng, chỉ có vào chứ không có ra.” Anh gãi gãi đầu oán trách mẹ: “Nếu như mỗi tuần mẹ cho con thêm chút tiền tiêu vặt thì con đến mức bị ăn đến nghèo như thế à? Chậc ~”
Mẹ: “...!Thì ra vẫn là lỗi của mẹ.”
“Dù sao cũng ăn rất giỏi đó.”
Anh cho Di Bảo ăn cũng quá cực khổ rồi.
Mẹ thông minh lại thông thấu lập tức hỏi: “Ồ, là con gái? Con rất thích con bé?”
Tần Vi Vũ nói: “Dù sao cũng không dễ chọc.”
Ha.
Đàn ông.
Họp phụ huynh cuối học kỳ, cuối cùng mẹ Tần cũng gặp được Di Bảo.
Một cô bé để kiểu tóc em gái.
Gương mặt tròn trịa, mắt to, siêu cấp đáng yêu.
Nói như thế nào đây? Hiếp yếu sợ mạnh, động một chút là nói: “Rất lâu rồi tớ chưa đánh cậu đúng không?” Đụng phải phụ huynh thì lễ phép cúi đầu: “Chào dì, cháu tên Hoàng Tịnh Di.”
Mẹ Tần cười tủm tỉm: “Bạn học, chào cháu.”
Bởi vì cô là con gái của thầy chủ nhiệm nên rất thuận tiện mà bị Hoàng chủ nhiệm ra lệnh cưỡng chế đi bưng trà rót nước cho các vị phụ huynh, mà những học sinh khác thì đều về nhà rồi.
Mẹ Tần nhìn Di Bảo, nghĩ lầm, đây chính là cô bé mà con trai muốn cho đồ ăn vặt.
Thật là đáng yêu.
Có điều, lần họp phụ huynh này, Liễu Vân chính là muốn cùng các vị phụ huynh bàn bạc về chia khối xã hội tự nhiên khi lên lớp 11.
Đơn nguyện vọng đã được phát xuống, thứ hai nộp lên.
Tần Vi Vũ học lệch nghiêm trọng, đương nhiên là phải chọn tự nhiên rồi, mà Di Bảo lại học lệch xã hội, cũng chỉ có thể chọn xã hội.
Lúc các phụ huynh đang thảo luận với giáo viên thì bốn người ngồi trên sân tập cũng nói cùng một chuyện.
Trên cơ bản thì lựa chọn của ba người đều rõ ràng xác thực rồi, Tần Vi Vũ do dự một lúc nói: “Tớ cũng chọn tự nhiên.”
Đây là điều trong dự đoán, anh nói cho Di Bảo biết: “Khối xã hội cũng phải học toán.”
Di Bảo có chút buồn bã: “Đúng vậy.” Sắp chia khối rồi, cô vẫn rất bất lực đây, sắp cùng với đám bạn tốt mỗi người đi một ngả rồi.
Trong lòng Tần Vi Vũ sinh ra sự thương cảm, đoán chừng Di Bảo cũng rất luyến tiếc người bạn tốt là anh nhỉ.
Vừa định vỗ vỗ bờ vai cô an ủi thì thấy Di Bảo ghé vào trong ngực Thẩm Tinh Lê: “Hu hu, Tinh Tinh, cậu cái đồ trứng thối này, sao cậu lại đi chọn mỹ thuật chứ?”
Thẩm Tinh Lê: “Đây không phải là việc mà trước kia đã nói cho cậu biết sao?”
Di Bảo: “Nếu như ở lớp nghệ thuật có người đánh cậu thì làm sao bây giờ? Cậu nhát gan như vậy, sức lực còn nhỏ, chắc chắn sẽ bị treo lên đánh đó.”
Thẩm Tinh Lê: “Tớ đi học chứ không phải đi đánh nhau, cậu cho rằng người ta cũng giống như ba người các cậu, động một chút là lại dùng nắm đấm à.” Trong bốn người, Thẩm Tinh Lê là người ôn hòa nhất.
Lưu Châu Châu không kiên nhẫn: “Được rồi.
Đừng khóc tang nữa.”
Di Bảo lau nước mắt: “Mặc dù em gái heo cậu rất thất đức, giống như gà chọi nhưng tớ cũng rất luyến tiếc cậu.”
Lưu Châu Châu cũng rơi vào trầm tư.
Tình cảm dạt dào của Tần Vi Vũ đều được chuẩn bị xong rồi, đáng tiếc, Di Bảo vốn không có lời muốn nói với anh.
Dù là một câu cũng không có, Tần Vi Vũ vẫn rất thất vọng.
Đau lòng một giây cho tiền tiêu vặt của mình.
Tan cuộc, mấy người bạn đi về phía cổng trường.
Đám con gái tay trong tay đi bắt xe buýt, Tần Vi Vũ đi trên chiếc xe đạp của anh, tạm biệt Di Bảo.
Bỗng nhiên cô chạy tới, hướng về phía Tần Vi Vũ.
“Tần Vi Vũ, tớ và cậu làm bạn cùng bàn một năm rất vui vẻ.
Cảm ơn cậu nha, sau này cậu đến lớp mới cũng phải cố gắng học tập nha.
Nếu không thì chỉ có thể đi xếp gạch hoặc là quét đường.
Nếu như trên đường đụng phải tớ đi BMW thì hỏi coi cậu có xấu hổ không!”
Tần Vi Vũ giương môi cười cười, nắng chiều sáng rỡ chiếu trên mặt anh, lại có loại dịu dàng, anh nói: “Lời này nói với cậu mới đúng, cậu học không tốt lắm.”
Di Bảo: “...”
“Ngược lại cậu cố gắng là đúng rồi.”
“Được