Tần Vi Vũ và Hoàng Tịnh Di công khai ở bên nhau, bọn họ còn dắt tay nhau trên đường cái, Tần Vi Vũ ở trước mặt tất cả mọi người, xoa nhẹ tóc Di Bảo giống như sờ con động vật nhỏ; Di Bảo uống trà sữa không hết giận dỗi đưa cho Tần Vi Vũ, cậu ta cũng không bài xích vui vẻ nhận lấy uống hết...
"Thật là tốt!"
Thẩm Tinh Lê và Lưu Châu Châu đồng thời lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Người mỗi ngày yêu đương đương nhiên không biết, Di Bảo và Tần Vi Vũ nũng nịu: "Chúng ta đi xem phim có được không? Bên ngoài thật là nắng."
"Được." Dáng vẻ Tần Vi Vũ có vẻ du côn, thực tế vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, giống như một con chó lớn nuôi trong nhà.
"Em không muốn xem phim Hollywood, chém chém giết giết, em muốn xem mới ra gần đây, có được không?"
Tần Vi Vũ cười: "Đương nhiên là được.
Muốn uống nước gì? Coca Cola không? Nhiệt độ bình thường được không? Gần đây em không thể uống lạnh, nghe lời..."
"Aw aw ~" Di Bảo ôm cánh tay Tần Vi Vũ, ủi ủi.
Mặc dù cảm thấy ngấy nhưng Thẩm Tinh Lê rất hâm mộ.
Phải biết rằng, có vài người, lúc không có bạn trai, tay không làm mọi thứ Lưu Châu Châu còn có thể khiêng bình gas leo năm tầng lầu cũng không thở.
Một khi có bạn trai thì ngay cả nắp chai cũng vặn không ra đấy.
"Xì! Yêu đương ngọt ngào!" Lưu Châu Châu hận đời nhanh chân đi về phía trước, Thẩm Tinh Lê ngược lại rất muốn thảo luận với Di Bảo "Làm thế nào để thuần phục bạn trai của mình" một phen.
Thẩm Tinh Lê đáng thương, học tập xuất chúng, thế nhưng không biết nói chuyện yêu đương, có cái cọng lông để dùng?
Ba cô gái hưởng thụ sự quan tâm phục vụ của Tần Vi Vũ, giúp chọn vé xem phim, mua Coca Cola, mời ăn cơm.
Thẩm Tinh Lê nhìn điện thoại của mình, một cuộc điện thoại, một tin nhắn cũng không có.
Nhấp vào vòng bạn bè của Gia Hứa, là một vài liên kết, ví dụ như: Trí tuệ nhân tạo lại một lần nữa chiến thắng đại não của nhân loại.
Làm thế nào để học tốt Python*.
*Python là một ngôn ngữ lập trình bậc cao cho các mục đích lập trình đa năng, do Guido van Rossum tạo ra và lần đầu ra mắt vào năm 1991.
Python được thiết kế với ưu điểm mạnh là dễ đọc, dễ học và dễ nhớ.
Python là ngôn ngữ có hình thức rất sáng sủa, cấu trúc rõ ràng, thuận tiện cho người mới học lập trình.
Giải thi đấu người máy sinh viên cả nước.
...
Lại kéo xuống trước đây, là ba năm trước, đêm trước Tết âm lịch, bọn họ chụp ảnh chung bên bờ sông Lâm Thị, phối với chữ là: Cố lên.
Lại là cố lên? Thẩm Tinh Lê không biết anh có ý gì.
Nhưng mà phía dưới có không ít người cô quen trả lời:
Tống Vũ: Nhanh về chơi bóng! Đừng đăng linh tinh nữa.
Cốc Dương: Lê mập biến thành Lê gầy, có phải cậu ngược đãi trẻ con không?
Cao Tử Xuyên: Cậu ngược lại cho Tinh Tinh cao lên một chút, thấp hơn cậu nhiều như vậy cậu không biết thẹn?
Nam sinh A: A, người anh em, đều cao hơn rồi?
Nam sinh B: Tinh của tôi càng ngày càng đáng yêu, vẫn muốn bóp mặt của em ấy.
...
Thẩm Tinh Lê:...
Không có vòng bạn bè nào mới.
Cô cất điện thoại đi, đuổi theo Di Bảo, kéo tay cô ấy lại, tò mò hỏi: "Con người Tần Vi Vũ thật là hiền lành, còn mời chúng ta uống Coca Cola, ăn lẩu."
Hoàng Tịnh Di: "Không bằng cậu nhận tụi tớ làm bố mẹ nuôi, mỗi ngày cho cậu ăn, nuôi cậu trắng trắng mập mập."
Thẩm Tinh Lê: "Xin giữ gìn sự hiền lành của cậu..."
Cô ngó ngó nam sinh hiền lành lại hỏi: "Yêu đương đều là như vậy à?"
"Như nào?"
"Chính là con trai rất chăm sóc con gái?"
Di Bảo đắc ý nói: "Đương nhiên, nhưng mà tiểu khả ái à, cái này gọi là cưng chiều.
Ha ha ha."
"A, các cậu ai theo đuổi ai vậy?"
"Đương nhiên là anh ấy theo đuổi tớ rồi."
Thẩm Tinh Lê cảm thấy, cô và Ngôn Gia Hứa không có quá trình ai theo đuổi ai, bởi vì quen biết quá lâu, quan hệ quá thân mật, giống như người thân.
Một cách tự nhiên, chuyển hóa thành yêu thích.
"A a, vậy cậu ấy vẫn luôn tốt với cậu như vậy sao? Tớ bình thường cảm thấy cậu ấy thật là hung dữ." Cái đầu Tần Vi Vũ rất cao, cho tới nay đều là nam thần, nhưng một khi có nữ sinh muốn tỏ tình cậu ta, đều sẽ bị ánh mắt hung thần ác sát của cậu ta ngăn cản.
Di Bảo hừ cười nói: "Anh ấy dám hung dữ với tớ à? Cẩn thận tớ làm anh ấy thành cẩu độc thân cả đời?"
Thẩm Tinh Lê rất hâm mộ, hỏi lại: "Bình thường các cậu hẹn hò thì làm gì?"
"Ăn cơm, chơi game, xem phim..." Di Bảo nhận ra khác thường, nhìn về phía ánh mắt ham học hỏi như khát khao của Thẩm Tinh Lê, cười nhạo nói: "Con gái ngoan, cậu hỏi cái này để làm gì? Xuân tới rồi?"
"Không có!" Mặt Thẩm Tinh Lê đỏ lên, nhanh chóng rũ sạch nói: "Đừng nói lung tung, tớ không có!"
"A, nghĩ rằng cậu cũng không dám yêu sớm." Di Bảo sờ sờ hai gò má đáng yêu của Thẩm Tinh Lê, trơn mượt, mềm mại.
Cao nhất lớp ba buổi tối đúng lúc có một buổi họp lớn, dù sao thì mọi người vừa mới lên cao trung, nhóm bạn học đầu tiên quen biết đều ở lớp cao nhất, bởi vậy tình cảm vẫn rất tốt.
Lúc bốn người tới, đa số đều đã tới rồi.
Thẩm Tinh Lê gặp được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, Lăng Kỷ Hàm, Hạ Thành Hàm, Cố Hiểu Dương.
Khuôn mặt Lăng Kỷ Hàm vẫn cao ngạo như cũ, ăn mặc như cô công chúa nhỏ, gu thẩm mỹ của cô ta mấy trăm năm đều không đổi, cao quý lại hồng phấn.
Bởi vì tính cách rất cao lãnh, dẫn đến rất nhiều nam sinh cũng không dám trò chuyện với cô ta, dần dà, liền có chút nhàm chán cô ta, lúc nào cũng như vậy.
Thật sự coi chính mình là công chúa à?
Ngược lại là Thẩm Tinh Lê, hôm nay mặc bộ đồ may JK mình thích nhất, lộ ra một đôi chân vừa mịn lại thẳng, hất tóc lên, khuôn mặt mộc mạc, mắt tròn trịa rất đáng yêu, lông mi màu đen vừa cong vừa vểnh.
Bởi vì Thẩm Tinh Lê một năm qua bề bộn nhiều việc, hiếm khi xuất hiện trong trường, dù là đi học ở trường cũng vô cùng khiêm tốn, ngoại trừ đi vệ sinh thì cửa lớp học cũng không ra.
Bởi vậy cô vừa đến, các nam sinh cùng nhau sửng sốt, cảm giác đầu tiên là nữ sinh này đi nhầm cửa rồi, qua mấy giây mới phản ứng được, đây không phải chính là em gái học bá đáng yêu lớp Cao nhất sao?
Lâu như vậy không gặp, lại đáng yêu lên không ít!
Thẩm Tinh Lê cười tủm tỉm ân cần chào hỏi: "Chào mọi người, lâu rồi không gặp."
Mấy nam sinh "Woa" một tiếng.
"Nào nào nào, tiểu khả ái, ngồi bên này."
....
Thẩm Tinh Lê ngồi sát bên Lưu Châu Châu, không nghĩ tới nữ sinh ngồi bên tay phải mình lại là Cố Hiểu Dương.
Nữ sinh này, Thẩm Tinh Lê đều sắp quên rồi.
Ngược lại Cố Hiểu Dương lộ ra một nụ cười thân mật, cầm lon Coca đưa cho cô: "Uống không?"
"Cảm ơn." Thẩm Tinh Lê nhận lấy.
Không ít người tương đối tò mò về hai năm qua của Thẩm Tinh Lê, bởi vì mọi người chỉ nhìn thấy cô trong danh sách thi tháng.
Cô gái này quả quyết vứt bỏ cành ô-liu khoa học tự nhiên, chạy tới thi nghệ thuật, can đảm lắm.
Lớp nghệ thuật ở trong một tòa nhà khác, tách ra khỏi lớp phổ thông.
Thẩm Tinh Lê nói ngắn gọn một chút cảnh ngộ hai năm nay của mình, đơn giản chỉ là học tập, vẽ tranh.
Cố Hiểu Dương nói: "Thẩm Tinh Lê, cậu bây giờ rất xinh đẹp, trừ cái đó ra thì cảm thấy cậu vẫn luôn không thay đổi.
Thẩm Tinh Lê cong mắt: "Vẫn may, bình thường đều mặc đồng phục mà."
Tất cả mọi người đang ca hát hò hét ầm ĩ, ăn đồ ăn.
Thẩm Tinh Lê cũng không dám hát nữa, an tĩnh uống Coca Cola.
Cố Hiểu Dương dường như có ý nói chuyện tiếp với cô, Thẩm Tinh Lê không từ chối, Cố Hiểu Dương rất muốn nói lời xin lỗi với Thẩm Tinh Lê, chính là lần lớp Cao nhất kia, ở trong nhà vệ sinh nói xấu cô: "Tớ và Lăng Kỷ Hàm bạn từ Sơ trung lên, cậu biết tớ là một người rất nhỏ bé, bình thường không có cảm giác tồn tại gì, thành tích không tốt, tính cách cũng không hướng ngoại, Lăng Kỷ Hàm nguyện ý làm bạn với tớ, tớ đã rất cảm kích rồi."
"Bất kể có phải vì chơi với nhau hay không, tớ nói xấu sau lưng cậu, tớ xin lỗi, là lỗi của tớ."
Thẩm Tinh Lê không muốn nói không sao, chỉ có thể nói: "Thời