Editor: Gió
Trong ấn tượng của Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ chưa từng uống say như bây giờ, phản ứng chậm chạp, hai mắt vô hồn, tựa hồ mọi suy nghĩ đều đã bị đình chỉ. Trước đây Mẫn Thiều Kỳ từng uống quá chén, nhiều lắm cũng chỉ chóng mặt buồn ngủ, không hò hét không nháo, đầu óc vẫn coi như có chút tỉnh táo, chỉ là vô cùng buồn ngủ mà thôi.
Ngồi trên xe, Mẫn Thiều Kỳ thế mà lại rất ngoan ngoãn, không nói chuyện, cứ ngồi yên như thế, trên người tản ra một chút mùi rượu.
Nhưng đến khi đỗ xe vào trong gara xong, Cố Ngạo giúp cậu mở cửa để cậu xuống xe, Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Cố Ngạo vài giây, đột nhiên ôm lấy hông của anh, trở nên dính người, miệng vẫn lẩm bẩm, cũng không nghe rõ cậu đang nói gì.
Không thể nói đạo lý với người say, điều này Cố Ngạo hiểu rõ. Cố Ngạo cũng không kỳ kèo với cậu, cúi người, vòng lấy hông của cậu, dìu cậu ra khỏi xe, sau đó khóa xe cẩn thận, mang theo Mẫn Thiều Kỳ chân nam đá chân chiêu những vẫn còn cố dính lên người anh vào thang máy.
Sau khi đến nhà, Cố Ngạo giúp Mẫn Thiều Kỳ cởi giày và áo khoác, dìu vào trong phòng cho khách.
Mẫn Thiều Kỳ đã say như vậy rồi, hiển nhiên không thể đi tắm, chỉ có thể đợi ngày mai sau khi cậu tỉnh.
Được đặt nằm trên giường, Mẫn Thiều Kỳ cầm lấy tay Cố Ngạo không buông, sau đó mơ mơ màng màng gọi tên Cố Ngạo.
Cố Ngạo ấy vậy mà kiên nhẫn giúp cậu cởi âu phục, đắp chăn cho cậu, để cậu có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Làm xong những thứ này, Cố Ngạo chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, nhưng vừa quay người liền bị Mẫn Thiều Kỳ nhanh chóng ngồi dậy ôm lấy.
“Cố Ngạo… Cố Ngạo…” Mẫn Thiều Kỳ một mực gọi tên Cố Ngạo, giọng nói mang theo một sự lưu luyến, tựa như đang dùng cách này để bày tỏ điều cậu muốn mà chẳng thể có được
Cố Ngạo đang nghĩ xem làm sao mới có thể để Mẫn Thiều Kỳ ngoan ngoan ngủ, lại chợt nghe thấy Mẫn Thiều Kỳ nỉ non rằng: “Cố Ngạo… em thật sự rất thích anh, thật sự… rất thích anh… vô cùng thích…”
Mẫn Thiều Kỳ không ngừng lặp lại từ “thích”, cuối cùng nói mãi nói mãi rồi khóc nức lên.
Nếu như không phải thật sự xác định là Mẫn Thiều Kỳ say rồi, Cố Ngạo có lẽ sẽ cảm thấy Mẫn Thiều Kỳ đang diễn.
Cố Ngạo quay người lại, nhìn Mẫn Thiều Kỳ khóc đến đau lòng, trong lòng cũng có chút khó chịu. Anh và Mẫn Thiều Kỳ bốn năm trước đã kết thúc rồi, dấu chấm hết này cũng là do chính Mẫn Thiều Kỳ tự tay đặt xuống, bây giờ nói điều này thì có nghĩa lý gì?
Mẫn Thiều Kỳ làm ra chuyện đó, anh ngoài sự kinh ngạc và phẫn nộ ra cũng có chút đau lòng. Đối với mỗi người, tình yêu đầu tiên mà mình có được là thứ tình cảm không thể cô phụ, với Cố Ngạo cũng vậy. Anh không phải loại người không thể tha thứ cho người khác, thế nhưng có những điều có thể tha thứ, nhưng có những điều… anh không biết phải tha thứ như thế nào nữa…
Mẫn Thiều Kỳ khóc sưng cả mắt, người cũng càng ngày càng mơ màng, tựa như một giây sau có thể ngủ được ngay, thế nhưng tay vẫn ôm chặt lấy Cố Ngạo – cậu không xin anh tha thứ, cũng không nói bất cứ lời bùi tai nào, chỉ không ngừng gọi tên Cố Ngạo, không ngừng lặp lại chữ “thích” của cậu.
Cố Ngạo cũng mệt rồi, Mẫn Thiều Kỳ dính anh như vậy, anh nghĩ chắc anh cũng khó mà ra được khỏi cánh cửa này, dứt khoát cởi áo khoác ngoài, nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Ngủ đi.”
Mẫn Thiều Kỳ hiển nhiên không hiểu điều anh nói, cánh tay càng ôm chặt hơn: “Anh đừng đi… đừng đi…”
Cố Ngạo thở dài, rút mấy tờ khăn giấy từ trên tủ đầu giường lau khô nước mắt trên mặt cho Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Tôi không đi…”
Nói rồi ngồi lên giường, để Mẫn Thiều Kỳ nằm xuống trước, lại giúp Mẫn Thiều Kỳ cởi quần áo, như vậy có thể thoải mái hơn chút, cũng cởi đồ của mình chỉ còn lại đồ lót, nằm xuống bên cạnh Mẫn Thiều Kỳ.
Mẫn Thiều Kỳ tựa như một con mèo nhỏ thiếu cảm giác an toàn, cọ cọ vào bên Cố Ngạo, ôm cánh tay của anh.
Mẫn Thiều Kỳ có lẽ cũng đã khóc mệt rồi, lại cộng thêm say rượu, dựa vào người Cố Ngạo chưa được một phút liền ngủ ngay. Cố Ngạo cũng lười nhân lúc Mẫn Thiều Kỳ ngủ để về lại phòng, kéo lại chăn cho Mẫn Thiều Kỳ, không lâu sau cũng ngủ.
Ngày hôm sau, Mẫn Thiều Kỳ tỉnh lại, cảm nhận được bên cạnh có người, cậu sợ đến ngồi bật dậy, quay đầu lại nhìn, ấy vậy mà là Cố Ngạo.
Bị cậu lăn qua lăn lại như thế, Cố Ngạo cũng dậy rồi nhưng là bị dựng dậy, anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cau mày hỏi: “Mới mấy giờ? Lăn lộn cái gì?”
Mẫn Thiều Kỳ vẫn chưa hết kinh hãi, cậu nhớ hôm qua cậu uống không ít rượu vang, sau đó chuyện gì xảy ra cậu hoàn toàn không nhớ ra. Đau đầu do sau rượu nên cậu hơi khó nhớ lại, nhưng căn phòng quen thuộc ít nhiều cũng cho cậu chút cảm giác an toàn.
Cố Ngạo không ngủ được nữa, cũng ngồi dậy tựa vào đầu giường, hỏi: “Chuyện tối ngày hôm qua không nhớ gì sao?”
Mẫn Thiều Kỳ nhìn anh, vẻ mặt mịt mờ lắc đầu, bộ dạng ngốc nghếch của cậu hiển nhiên là không phải đang nói dối, nếu không với hiểu biết của Cố Ngạo về cậu, Mẫn Thiều Kỳ hẳn nên ngượng ngùng đỏ mặt xin lỗi từ lâu rồi.
Cố Ngạo hừ lạnh một tiếng, đứng dậy xuống giường, chuẩn bị trở về phòng.
Mẫn Thiều Kỳ lúc này mới để ý đến chỗ quần áo của hai người đang chất trên chiếc sofa nhỏ, cậu cũng không ngốc, đương nhiên biết nếu như không phải có nguyên nhân đặc biệt nào đó, Cố Ngạo căn bản sẽ không ở lại đây ngủ, hai người còn gần như không mặc quần áo.
“Xin lỗi…” Mẫn Thiều Kỳ nhỏ giọng nói.
Cố Ngạo mặc áo sơ mi lên, hỏi: “Tại sao lại xin lỗi?”
“Tôi chắc chắn làm chuyện gì đó rất mất mặt rồi…” Mẫn Thiều Kỳ nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ gì cả…”
“Cũng khá mất mặt đó.” Cố Ngạo nhìn Mẫn Thiều Kỳ một chút, nói: “Muốn ngủ tiếp thì ngủ, không thì dậy nấu cơm đi.”
Thấy Cố Ngạo không có ý định tính toán gì với mình, Mẫn Thiều Kỳ cũng yên tâm, lập tức đáp: “Tôi đi nấu cơm cho anh.”
Cố Ngạo cũng không nói gì nữa, cầm quần áo về phòng đi tắm.
Mẫn Thiều Kỳ vào nhà vệ sinh rửa mặt, định ăn sáng xong mới đi tắm. Ngẩng đầu đứng trước gương, Mẫn Thiều Kỳ hoảng hốt, mắt của cậu vô cùng sưng, vừa nhìn là biết đã khóc.
Mẫn Thiều Kỳ cau mày tựa trên bồn rửa mặt, cậu dường như có chút ấn tượng mơ hồ, thật sự đã khóc, nhưng vì sao lại khóc, rồi làm gì Cố Ngạo, cậu thật sự không nhớ ra.
Hoàn toàn không thể ghép lại từng mảnh ký ức lại với nhau, Mẫn Thiều Kỳ chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện