[Người xưa có câu: Dưới trời là đất của vua, trong bốn biển ai cũng là thần của vua.]
[Ác phỉ núi Nhị Long đã cố thủ ở đây hơn mười năm, cướp của giết người, bắt cóc nữ tử, cướp bóc tài sản, mổ bụng người khác làm thành tượng băng, không đặt vương pháp vào mắt, quả là phản tặc, mỗi người đều đáng tội chết.]
[Bổn vương dẫn hộ vệ tiêu diệt núi Nhị Long, phá trại cướp, diệt tận gốc ác phỉ núi Nhị Long.]
[Cố ý dùng đầu ác phỉ xây dựng Kinh Quan này, muốn dạy cho chúng ác phỉ trong thiên hạ một lý lẽ: Thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo mà là thời cơ chưa đến. Nếu ngươi giết người lương thiện bừa bãi, trong thiện hạ rộng lớn tuyệt đối không có chốn cho ngươi dung thân, trời không diệt ngươi, phủ Hoang Châu Vương cũng sẽ xuất binh trừng phạt]
[Có ác phỉ, dù xa đến đâu cũng giết!]
[Có ác phỉ, dù mạnh đến đâu cũng giết!]
[Làm ác phỉ, tuyệt đối không có đường sống.]
Người xây Kinh Quan: Hoang Châu Vương - Hạ Thiên.”
Người qua đường đọc xong, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Bỗng chốc.
“Hay!”
“Hoang Châu Vương, không hổ là Hoàng tử của Đại Hại”
Người qua đường nghỉ ngờ Hạ Thiên vừa nấy lớn tiếng nói: “Các láng giềng à, vừa rồi ta sai rồi!”
“Chỉ có người như Hoang Châu Vương mới dám lên núi trấn áp tà đạo, tuyên chiến với ác phỉ trong thiên hạ, mới có thể
nói ra được những lời Vương đạo như thết”
“Từ giờ trở đi nếu ai nói Hoang Châu Vương là kẻ ngốc... đánh hắn tai”
“Ta đánh bản thân trước làm gương!” “Được!” Người dân đế đô rất thẳng thắn, luôn nói được làm được.
Hoang Châu Vương Hạ Thiên, hôm nay trở thành người được bàn luận nhiều nhất trong đế đô.
Thảo luận một hồi, những người thích hóng hớt trong đế đô bất đầu suy nghĩ tới một vấn đề... Hoang Châu Vương có phải là Hoàng tử kiệt xuất nhất của Hoàng đế không?
Nếu mang Thái tử với Hoang Châu Vương ra so sánh nhân phẩm thì ai tốt hơn?
Thôi bỏ đi!
Thái tử không có nhân phẩm! Danh tiếng kém!
Không giống người!
Xem ra Hoang Châu Vương mạnh hơn Thái tử quá nhiều rồi!
Diệt trừ cái ác, phát huy cái thiện! Cứu giúp thiên hạt Hoang Châu Vương cừ quá rồi!
Nhân khí của Hạ Thiên tăng vọt ở đế đô với tốc độ kinh người.
Lúc này, vẻ lạnh lùng trên mặt Diệp Kim Liên mới tiêu tan, nàng ta mỉm cười ngọt ngào bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Diệp Kim Liên trải qua hoạn nạn, đã bị