Nam tử mặt sẹo ngửa mặt lên trời cười to: “Ta là ai?”
“Hai mươi năm nay ta đã quên mình là ai rồi, ta biết trả lời ngươi thế nào đây?” Tần Hồng Y nhìn chằm chằm nam tử mặt sẹo, chậm rãi rút một thanh nhuyễn kiếm trong đai lưng ngọc ra: “Nếu vậy thì †a sẽ giết ngươi trước rồi sẽ đi làm việc của mình saul”
“Hừ..”
Nam tử mặt sẹo không mảy may sợ hãi: “Tân Hồng Y, Hoang Châu Vương chỉ là một thiếu niên tương đối thông minh, không phải người có trí tuệ của bậc thánh nhân mà các ngươi muốn tìm đâu”
“Cho nên, đừng lãng phí công sức nữa!”
“Ha ha ha...”
Tân Hồng Y cười u ám: “Nếu như Hoang Châu Vương không giải được bí mật kia thì ta điều tra người của hắn xong đương nhiên sẽ không làm gì hắn, ngươi ngăn cản ta làm gì?”
Nam tử mặt sẹo lắc đầu: “Ta cản ngươi là vì ngươi là nữ nhân bi3n thái nhất trong số các nữ tông sư!”
“Các nam nhân mà ngươi từng điều tra cuối cùng đều bị thiến, trở thành thái giám, cả đời không thể làm chuyện phòng the.”
“Cho nên, ta không cho phép ngươi đi điều tra hắn!”
Tần Hồng Y vung một nhát kiếm, một luồng kiếm khí phóng ra: “Ngươi là gì của Hoang Châu Vương?”
“Tại sao phải che chở cho hắn?”
Nam tử mặt sẹo cầm thanh kiếm cổ trong tay cũng b ắn ra một luồng kiếm khí: “Hắn là người mà dân chúng Hoang Châu cần!"
“Hắn là người đã lập chí báo thù cho Hoang Châu!”
“Cho nên, ta muốn che chở cho hắn!”
Tần Hồng Y nhún người bay lên, ánh kiếm như điện xet: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Chắc chắn Hoang Châu không có ai như ngươi!”
“Trong số tông sư của đại lục cũng không có ai như ngươi!"
“Rốt cuộc ngươi tới từ đâu?” Ánh kiếm của thanh cổ kiếm trong tay nam tử mặt sẹo lóe lên trời: “Hai mươi năm trước, ngươi cũng chỉ là cao thủ hạng