Cho dù bản thân bị trọng thương, tay chân bị gãy hết nhưng chỉ cần trong cơ thể vẫn còn lại một chút chân khí thì dù chỉ có thể nhổ một ngụm nước bọt, dưới sự hỗ trợ của chân khí cấp độ Tông sư cũng có thể đánh chết tên nhóc. đáng ghét này.
Để nước bọt bắn thủng khuôn mặt tuấn tú này đi.
Lúc này, trong đan điền của nàng ta vẫn còn sót lại một chút chân khí dùng để bảo mệnh.
Tân Hồng Y nảy ra ý hay: “Vương gia không cần gấp gáp như vậy.”
“Trước khi ngươi cởi váy áo của nô gia ra, nô gia có một câu muốn nói nhỏ với ngươi, phiền ngươi kề tai lại đây.”
Lúc này, không khí mập mờ trong xe ngựa ngày càng đậm nét.
“Ồ!”
Hạ Thiên không chút do dự kề tai lại gần: “Ngươi nói đi”
Phía sau xe ngựa, đôi mắt đẹp của Tư Mã Qua sắp phun ra lửa: “Cẩu nam nữ”
Tư Mã Lan trừng mắt nhìn nàng ta: “Không được vô lễ.”
“Cho dù Vương gia kề tai lại gần... Chắc chắn Vương gia cũng có lý do để kề lại gần.”
Tư Mã Qua phiền muộn tới mức muốn cắn con ngựa đang cưỡi một cái: “Tiểu thư à, sao người gặp phải Hoang Châu Vương là lại hồ đồ như vậy.”
“Bọn họ đã làm tới mức đó rồi” “Mà người vẫn còn tin Vương gia ư?” “Chúng ta về đế đô đi.”
Tư Mã Lan quật cường läc đầu, sắc mặt phức tạp, nói đầy nghiền ngẫm: “Chắc chắn Vương gia có nỗi khổ tâm”
Tư Mã Qua: “...
Lúc này.
Trong xe ngựa.
Tân Hồng Y thấy Hạ Thiên kề tai lại gần, ánh mắt nàng ta trở nên độc ác, tụ chân khí lại, hóa nước bọt thành cây định để giết tên Hoang Châu Vương đáng ghét này.
Nàng ta dùng nốt chút sức lực cuối cùng, kề đầu lại, để sát miệng vào... Chết đi.
Nhưng, chẳng có gì cả.
Sợi chân khí trong cơ thể kia đã bị ngân châm khóa lại, hoàn toàn không thể sử dụng được.
Cho nên, nước bọt của nàng ta không hề có chút sức mạnh nào.
Hơn nữa, vốn dĩ cũng