Trong xe ngựa. Tân Hồng Y uất ức tới mức muốn phát nổ ngay tại chỗ.
Kể từ ngày nàng ta chào đời tới nay, nàng ta vẫn luôn nổi tiếng là xinh đẹp.
Đã từng có vô số văn nhân mặc khách viết rất nhiều thơ ca ngợi vẻ đẹp của nàng ta.
Bởi vì, nàng ta đã từng là mỹ nhân đứng thứ mười trong thiên hạ.
Có người đã từng dâng cả một tòa thành chỉ để đổi lấy một nụ hôn của nàng ta.
Vậy mà tiểu tử này chẳng buồn đếm xỉa tới nụ hôn của nàng ta, lại còn tỏ ý chê bai.
Đúng là vô cùng nhục nhã.
Thật là không thể nhãn nhịn được nữa: “Hoang Châu Vương, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
“Ha ha ha..."
Hạ Thiên bật cười đầy đùa cợt: “Ngươi không giả vờ nữa à”
Cổ Tân Hồng Y nổi gân xanh: “Ngươi cũng đừng giả vờ nữa. “Nói đi” “Ngươi muốn lấy được gì ở chỗ ta?”
Hạ Thiên nghiêm mặt: “Tên ngươi là gì?”
“Tần Hồng Y”
“Ngươi tới từ điện Cung Phụng trong hoàng cung?”
Tân Hồng Y nheo mắt lại: “Phải”
“Ngươi nhận lệnh của Hoàng đế tới giết ta?”
Tân Hồng Y ngẫm nghĩ: “Xem như vậy.”
Hạ Thiên nhướng mày: “Xem như ư?”
“Vậy ngoài giết ta ra, ngươi còn nhiệm vụ gì nữa?”
Tân Hồng Y lảng tránh không trả lời, hỏi ngược lại: “Tiểu vương gia không biết điện Cung Phụng có quy định nếu nói ra thứ không nên nói thì sẽ chết hay sao?”
“Kỳ thật, ta rất tò mò, lúc ngươi ở trong hoàng cung, bọn
†a đều từng bí mật quan sát ngươi rồi, mặc dù không ngốc nhưng tuyệt đối không thể nói là thông minh.”
“Mặc dù có chút mưu kế nhưng không thể gọi là người mưu lược.”
“Mặc dù đọc nhiều sách nhưng chắc chän không thông hiểu tất cả.”
“Cả chín nhi tử của Hoàng đế đều đã được bọn ta quan sát và báo cáo những gì quan sát được cho Hạ đế”
“Cho nên mới có tin đồn Cửu Hoàng tử ngu dại.”
Nói đến đây, Tân Hồng Y lộ vẻ tò mò: “Nhưng sau khi ngươi bị đuổi ra khỏi đế đô thì tính cách và phương thức làm việc lại hoàn toàn thay đổi, như thể bỗng nhiên được mở mang đầu óc,