Dưới ánh trăng, trong rừng cây thông.
Ngoại trừ tiếng hít thở của bầy ngựa trước mặt nàng ta, xung quanh đều yên tĩnh.
Nhị thánh sự Đồng Nhan nheo mắt lại, đôi ủng màu đen đạp trên mặt đất, dáng người đầy đặn nhảy nhào ra với tốc độ nhanh như tên bản.
Tuy nhiên, nàng ta lại vồ hụt!
Đăng sau cây thông không có người nào cải!
Trên mặt tuyết cũng không có bất cứ dấu vết khả nghỉ nào.
Nhị thánh sứ Đồng Nhan là sát thủ ngân bài, đã quen với việc nhìn mọi thứ trong bóng đêm từ lâu. Tuy ánh sáng trong rừng thông tối tắm nhưng không ảnh hưởng gì đến nàng ta!
Tuy nhiên, lần vồ hụt này khiến người tự tin như nàng ta rất bất ngờ.
Nhị thánh sứ Đồng Nhan vô cùng nghi hoặc, nàng ta nheo đôi mắt lại, đưa đôi tay ngọc vào trước ngực lấy một đồng tiền ra, cổ tay run một cái, bắn!
“Vèo vèo vèo..."
Đồng tiền mang theo tiếng xé gió, lao nhanh bản về phía rừng cây sau lưng nàng ta.
Phần lớn bắn vào thân cây!
Một phần bản vào trong cây, biến mất không dấu vết! Cứ như thể bị rừng cây thôn phệ.
“Vù vù vù...”
Gió lạnh rét thấu xương lại thổi lá cây xào xạc.
Điều này khiến cho Nhị thánh sứ Đồng Nhan nghĩ đến một cụm từ - luồng gió yêu quái.
Trong rừng cây thông này có yêu quái sao? Đột nhiên.
Đàn ngựa phía trước Nhị thánh sứ bị giật mình, hí lên đầy hoảng sợ.
Đó toàn là những chiến mãt!
Hơn nữa, những con chiến mã này đến từ đế quốc Thiên Lãng.
Những con chiến mã này từng trải qua sự chém giết máu tanh trên chiến trường, đã quen với sát khí, sát ý và mùi máu
tanh, sẽ không dễ bị giật mình.
Tuy nhiên, những con ngựa này lại đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi!
Thứ xuất hiện đó chắc chắn rất đáng sợ!
Nhị thánh sứ Đồng Nhan cảm thấy đầu lạnh buốt, chạm vào thắt lưng với đôi bàn tay ngọc như ma, nhẹ nhàng ấn chiếc khóa ngọc trên đó.
“Vèo..”
Một tiếng rồng vàng ngâm vang vọng trong rừng thông.
Một thanh nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ.
“Mù...”
Nhị thánh sứ Đồng Nhan xuất kiếm với tốc độ rất nhanh, tay phải cầm kiếm đâm lên trên, tay trái nắm một nắm đồng. tiền, chuẩn bị ném lên phía trên.
“Ha ha ha...”
Tiếng cười giễu cợt khe khẽ truyền vào trong đôi tai ngọc của nàng ta: “Muộn rồi!”
“Tiêu rồi!"
Nhị thánh sứ Đồng Nhan ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, chợt nhìn thấy một bóng người như ma quỷ từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trong con ngươi của nàng ta!
Cho dù ánh sáng trong rừng cây thông không được tốt lắm nhưng vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt vô cùng tuấn tú của chàng thiếu niên.
Hoang Thân Vương? Sao có thể như vậy được chứ?
“Ầm..”
Da đầu của Nhị thánh sứ không khỏi tê dại, tâm hồn dậy sóng, buột miệng thốt lên: “Ngươi không phải là đồ mọt sách vô dụng sao?”
Lúc này...
Đôi tay thon dài nở nang của Hạ Thiên đã đặt lên cổ tay ngọc ngà của nàng ta, giống như một đôi kìm sắt, khiến nàng †a cảm nhận được một sự đau đớn... Như thể xương tay sắp gấy vậy!
Giọng nói dịu dàng như ngọc của Hạ Thiên lại vang lên bên tai nàng ta lần nữ: òn bắt đơn thuận tay chuyển, đòn bắt đôi được khóa, tay không có thể đoạt dao găm!"
“Ném!
Nhị thánh sứ Đồng Nhan không còn sức lực để cầm chặt thanh nhuyễn kiếm nữa, năm ngón tay xòe ra, ám khí đồng tiền cũng rơi xuống tuyết.
“Thần lực trời sinh!”
Nhị thánh sứ Đồng Nhan trợn trừng hai mắt, tụ lại chút chân khí cuối cùng, kinh mạch trên cổ tay nàng ta đột nhiên trở nên như những thanh sắt nóng đỏ, vừa nóng vừa cứng, muốn đẩy tay Hạ Thiên ra: “Thì ra ngươi vẫn chưa luyện ra chân khí nội gia, chỉ là cơ thể tốt mà thôi!”
“Hừ..”
Nhị thánh sứ Đồng Nhan bình tĩnh lại: “Cho dù ngươi có thần lực trời sinh thì cũng không phải là đối thủ của võ giả nhị lưu đỉnh phong!”
“Buông tay ra cho tai”
Khóe miệng Hạ Thiên cong lên nở nụ cư: ác, tăng thêm sức lực, tia sáng kỳ dị lóe lên trong mắt: “Đây chính là chân khí nội gia sao?”
“Đúng là có chút thú vị!” Bỗng nhiên, Hạ Thiên cảm thấy lòng bàn tay mình run lên.
Lòng bàn tay của hẳn thực sự bật ra, như thể có lò xo được lắp vào kinh mạch cổ tay của hắn!
Nhị thánh sứ Đồng Nhan vui mừng: “Vương gia vô dụng, ngươi vĩnh viễn không thể nào biết được sự khác biệt giữa người bình thường và võ giả nhị lưu đâu!”
“Đúng là đi mòn giày mà không tìm thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay!"
Nàng ta vừa nói vừa dùng hết chút chân khí cuối cùng, tay ngọc như đao, chém về phía cổ của Hạ Thiên.
“Giết!”
Đương nhiên Hạ Thiên biết rằng trước sự duy trì của chân khí nội gia, đao tay này sắc bén như dao thép!
Hắn nhướng mị, đột ngột lui về phía sau, trong cơ thể mặc dù không có chân khí nội gia, nhưng kinh mạch dày đặc hơn người bình thường, khả năng phối hợp cơ thể vô song, kiếp trước hẳn cũng có nền tảng võ thuật, vì vậy động tác né tránh êm đềm như nước chảy mây trôi.
Vừa hay tránh được đao tay của Nhị thánh sứ Đồng Nhan. “Sao có thể như vậy được?” Nhị thánh sứ Đồng Nhan biến sắc: “Ngươi vẫn chưa phải là võ giả, làm sao lại có thể tránh thoát được sự công kích của võ giả nhị lưu?”
Trong mắt Hạ Thiên lóe lên ánh sáng kỳ dị, vọt đến sau lưng Nhị thánh sứ Đồng Nhan, giống như một con mãng xà khổng lồ, dùng cả hai tay khóa chặt cánh tay của Nhị thánh sứ Đồng Nhan, hai chân cũng khóa chặt đôi chân ngọc của nàng ta, đồng thời ném nàng