Đó là một nữ tử che mặt bằng khăn lụa, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt.
Đôi mắt phượng dưới chân mày lá liễu, giữa chân mày thể hiện khí chất anh hùng hiếm có của người phụ nữ, rất đặc biệt và hấp dẫn.
Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt hoàn chỉnh của nữ tử nhưng vóc dáng mềm mại nở nang, làn da trắng như ngọc, chiếc mũi và miệng thấp thoáng đều ẩn chứa một tin tức... Đây là một mỹ nhân tuyệt thế.
Là loại biết võ công! Còn tuổi tác thì không thể đoán được.
Lúc này, nữ tử đi vài bước trên mặt tuyết, cơ thể nhẹ nhàng như lông hồng, thậm chí còn không để lại dấu chân.
Đôi mắt của Hạ Thiên lóe lên ánh sáng khác thường, buột miệng thốt lên: “Đạp tuyết vô ngấn!”
Thiếu nữ che mặt ngước đôi mắt phượng: “Vậy mà ngươi lại biết khinh công của ta sao?”
Sắc mặt của Hạ Thiên trở nên nghiêm túc: “Cô nương vô. tình đến gặp bổn vương sao?”
Thiếu nữ che mặt nhìn chằm chăm vào Hạ Thiên: “Ngươi không sợ... Ta cũng đến đây để giết ngươi sao?”
Hạ Thiên bình tĩnh läc đầu nói: “Khí tức của ngươi sâu không lường được, nếu muốn giết bổn vương thì đã ra tay từ lâu rồi!”
“Nhưng hiện giờ ngươi vẫn chưa ra tay, điều này chứng tỏ rằng ngươi không đến đây để giết bổn vương!”
“Hơn nữa, gặp phải cao thủ như ngươi, ta cũng không thể nào phản kháng được!”
Thiếu nữ che mặt không tỏ rõ ý kiến: “Tuy ngươi chưa luyện được chân khí nội gia nhưng thần lực trời sinh lại rất có lực đấy!"
“Người đời luôn nói rằng đương kim hoàng đế có chín người con trai, Thái tử hoang dâm vô đức, Nhị hoàng tử đến Bát hoàng tử đều bình thường, Cửu hoàng tử đần độn ngu ngốc là một kẻ vô dụng”
"Hiện giờ xem ra Thái tử hoang dâm vô đức là thật!”
“Nhị hoàng tử đến Bát hoàng tử đều bình thường cũng là thật!"
“Có điều sự ngu ngốc của Cửu hoàng tử lại là giả.” “Ngươi đúng là thâm tàng bất lội” “Ha ha ha...”
Hạ Thiên cười khế vài tiếng, không hề tiếp lời: “Tiên tử, ngươi nhận đồ đệ không?”
“Kiểu đồ đệ có thần lực trời sinh ư?”
Thiếu nữ che mặt ngẩn người: “Ngươi muốn bái ta làm sư sao?”
Hạ Thiên gật đầu đáp: “Đúng vậy!”
Thiếu nữ che mắt chớp đôi mắt phượng: “Ngươi muốn học võ công phải không?”
“Đúng vậy!”
“Tiếc rằng ngươi tuy thần lực trời sinh