Thế nhưng, tại sao nàng ta lại đi chung với lão Cửu thối tha?
Nàng ta đi chung với Hạ Thiên, điều này nói lên điều gì?
Chẳng lẽ lý do mà lão Cửu thối tha có thể dẫn theo †răm tên thương binh tuyên chiến với ác phỉ trong thiên hạ chính là vì có Tân Hồng Y bảo vệ hắn?
Sự tích lão Cửu thối tha giết ác phỉ núi Nhị Long cũng là chiến công của Tân Hồng Y lão tổ tông?
Thái tử phái đủ kiểu sát thủ đi nhưng đều như ném bánh bao nhân thịt vào miệng chó, có đi mà không có về, chuyện này cũng là do Hồng Y lão tổ tông hủy thi diệt tích bọn họ?
Vậy còn đội ky binh do Tào Báo và Tào Mã chỉ huy thì sao? Bọn họ cũng bị hủy thi diệt tích rồi ư?
Lúc này, trong đầu Hạ Vũ có ít nhất mười vạn câu hỏi!
Tân Hồng Y mở miệng nói: “Ngươi không thể giết Hoang Châu vương được!”
Hạ Vũ không phục ra mặt: “Tại sao?” Tân Hồng Y liếc nhìn Hạ Thiên: “Bảo Cửu vương đệ của ngươi nói cho ngươi biết vì sao ngươi không thể giết hắn.”
“Lão Cửu thối, vì sao bản vương không thể giết ngươi?”
Cách gọi của Hạ Vũ đã chuyển từ Cửu vương đệ thành lão Cửu thối, có thể thấy tâm trạng của hắn ta tệ như thế nào.
Thế nhưng Hạ Thiên chẳng hề e ngại.
“Bát vương huynh không thể giết ta.”
“Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì, trong số các huynh đệ, ta là người không có người ủng hộ, cho nên ta sẽ không tham gia vào cuộc chiến tranh giành vị trí Thái tử.
“Hơn nữa, vì mối quan hệ với Hồng Y lão tổ tông, ta sẽ dốc hết sức giúp huynh giành được vị trí Thái tử!”
Hạ Vũ nghiến răng hỏi gì với Hồng Y lão tổ tông?
ốt cuộc ngươi có quan hệ
Hạ Thiên nháy mắt: “Nàng ta bảo vệ ta tới Hoang châu để đổi lấy chuyện ta ủng hộ huynh đoạt đế vị!”
Hạ Vũ nghe vậy vui mừng: “Nghĩa là Hồng Y lão tổ tông không hề từ bỏ ta, chuyển sang ủng hộ ngươi?”
Hạ Thiên lắc đầu dứt khoát: “Đương nhiên là không!”
“Sau này, khi ta đã đứng vững gót chân ở Hoang châu rồi, ta sẽ ra sức ủng hộ huynh, trở thành hậu thuẫn vững chắc của Bát vương huynh!”
“Ha ha ha..."
Mọi nỗi băn khoăn của Hạ Vũ tan biến hết, hắn ta khit mũi coi thường những gì Hạ Thiên nói, khinh miệt chỉ vào đội xe của phủ Hoang Châu Vương: “Cửu vương đệ, chỉ dựa vào đội ngũ ăn mày này của ngươi thì liệu có thể sống sót tới được Đại Hoang Châu không?”
“Liệu ngươi có thể đứng vững gót chân ở Đại Hoang Châu không?”
Hạ Thiên ngước mắt lên: “Bát vương huynh chớ ức. hiếp Cửu đệ ta hiện tại đang nghèo!”
“Chưa biết chừng ta lại có thể quật khởi ở Đại Hoang Châu thì sao?”
“Ha ha ha...”
Hạ Vũ bị Hạ Thiên chọc cười!
“Cửu vương đệ! Vừa rồi ta còn tưởng ngươi đã trở nên thông minh thật rồi!”
“Không ngờ ngươi chỉ chuyển từ ngu dại sang ngây thơi”
“Ta không chỉ ức hiếp ngươi là thiếu niên nghèo!” “Mà còn ức hiếp ngươi là trung niên nghèo!”
“Ức hiếp ngươi là già cả nghèo!”
“Nếu như ngươi có thể sống tới già ở Hoang châu!” “Hoang châu là nơi nào?”
“Đó là nơi tội phạm đi đày!”
“Là trại tập trung các quan viên phạm tội hoặc bị chèn ép!”
“Nếu như có thể sống tử tế ở một nơi khác ngoài Đại Hoang Châu thì người Đại Hạ ta chẳng ai lại muốn tới vùng đất chết đó!”
“Cho nên, người ở đó đều căm thù triều đình Đại Hạ”
“Ngươi là ai?”
“Ngươi là Cửu hoàng tử Hoang Châu vương của Đại Hạ ta. Sau khi ngươi tới đó, bọn họ sẽ chuyển nỗi hận triều đình sang người ngươi, chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giế t chết ngươi!”
Thanh Châu tiếp giáp Hoang châu, Hạ Vũ là Thanh Châu vương, đương nhiên cũng biết tình hình ở đó.
Thấy Hạ Thiên không sợ