Trong phủ Thanh Châu vương, Vương Tứ Phúc vừa nhận được tin của Thánh nữ nhà mình trách mắng sự kém cỏi của hắn ta, không thể mê hoặc được Thanh Châu vương ra tay với Hoang Châu vương, đúng là đồ ăn hại!
Vương Tứ Phúc sầm mặt lại!
Lần này hắn ta thất bại hoàn toàn là bởi lão yêu quái điện Cung Phụng kia!
Tần Hồng Y là nữ nhân khiến học phái Bách gia kiêng dè, cho dù nàng ta bị trọng thương thì cũng nhất định không thể xem thường.
Hôm nay Thánh nữ có mặt ở hiện trường, chắc hẳn là phải biết nguyên nhân rồi, tại sao vẫn còn trách cứ hắn ta?
Từ khi Thánh nữ bị thương, tính tình nàng ta càng ngày càng kỳ lạ!
Lúc này. “Vương sư phụ, Vương gia cho mời!”
Vương Tứ Phúc sửa lại bộ y phục lòe loẹt của mình, gượng cười đáp: “Ta qua ngay.”
Không lâu sau, Vương Tứ Phúc đứng trong đại sảnh của Vương phủ nói chuyện, trút hết lửa giận trong lòng bằng cách tập trung công kích Hạ Thiên: “Vương gia nói xem vì sao Tần Hồng Y lão tổ tông lại muốn bảo vệ
Hoang Châu vương đi tiếp?” “Đây rõ ràng là hành vi của người hộ đạo!”
“Rất có thể Tân Hồng Y đã đưa ra sự lựa chọn giữa ngài và Hoang Châu vương!”
“Có khả năng nàng ta đã thay lòng đổi dạ với ngài.”
Thanh Châu vương biến sắc: “Sao ban nãy ngươi không nói gì?”
Nét mặt của Vương Tứ Phúc lộ vẻ nham hiểm: “Thuộc hạ có tội, vừa rồi thuộc hạ mới nghĩ ra!”
“Vương gia, hiện tại Tân Hồng Y lão tổ tông bị trọng thương, chúng ta nên nhân cơ hội này g iết chết Hoang Châu vương, để Tần Hồng Y lão tổ tông phải thay đổi sự lựa chọn.”
Thanh Châu vương rất tán thành!
Sắc mặt hắn ta đầy u ám: “Ngươi đã đưa thập đại ác nhân trong thiên hạ tới đây chưa?”
Vương Tứ Phúc gật đầu đầy hưng phấn: “Vương gia, thập đại ác nhân là thập đại hộ pháp của Phỉ gia, tất cả đều là cao thủ trên hạng một, dù có gặp tông sư cũng không sợ thuat”
“Mặc dù Phỉ gia không phải một trong các học phái Bách gia nhưng bọn họ tự xưng thổ phỉ trong thiên hạ đều là cùng một nhà, thực lực rất lớn mạnh!”
“Tương lai, chúng ta có rất nhiều chỗ có thể dùng tới bọn họ.”
“Lần này, Hoang Châu vương tuyên chiến với ác phỉ trong thiên hạ chính là tuyên chiến với Phỉ gia, cho nên, †a chỉ cần lặng lẽ truyền tin cho bọn họ là bọn họ lập tức. phái thập đại ác nhân tới, chuẩn bị giết Hoang Châu vương.”
“Hiện tại, Tân Hồng Y tông sư trọng thương, phủ Hoang Châu Vương không có người nào là đối thủ của bọn họ”
“Vương gia chỉ cần chờ tin Hoang Châu vương bị chém thành muôn mảnh đi thôi!"
“Ha ha ha...”
Thanh Châu vương như thể đã nhìn thấy cảnh Hạ Thiên bị chặt đầu, hắn ta nở nụ cười cực kỳ phách lối: “Làm tốt lắm!”
“Bản vương sẽ trọng thưởng cho ngươi!”
“Cảm ơn Vương gia!”
Cảm xúc ngột ngạt trong lòng của Vương Tứ Phúc cũng tan biết hết!
Hoang Châu vương hại hắn ta bị Thánh nữ quở trách chắc chắn sẽ chết trong tay thập đại ác phỉ trong thiên hạ.
Chắc chắn!
Lúc này, ở chân tường đại sảnh của Vương phủ có một chiến tướng mặc áo giáp đen đang dỏng tai lên nghe.
Hắn ta nheo mắt lại, nghĩ thầm: “Quả nhiên mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Hoang Châu vương.”
“Nếu không được Thanh Châu vương cho phép thì bọn thổ phỉ đâu dám tụ tập ở đất Thanh Châu như vậy.”
Trong đại sảnh Vương phủ.
Thanh Châu vương đã hỏi tới chuyện đội ky binh của Thanh Châu.
Vương Tứ Phúc đáp đâu ra đấy: “Vương gia, căn cứ vào tin tức chúng ta biết thì đội ky binh của Thanh Châu do Tào Mã dẫn đầu một ngàn ky binh đã ra khỏi thành trước!"
“Ngay sau đó, Tào Báo lại dẫn tiếp một ngàn ky binh nữa ra khỏi thành.”
“Nhưng sau khi tới Sát Hổ Khẩu, bọn họ đều mất tích!"
“Căn cứ vào phân tích tin tinh báo của gián điệp ở dịch trạm cung cấp thì đó cũng chính là thời điểm mà đội xe của phủ Hoang Châu Vương tới Sát Hổ Khẩu:
“Suy luận của chúng ta trước đó là chính xác, đội ky binh do Tào Báo và Tào Mã dẫn đầu đã đụng độ Hoang Châu vương ở Sát Hổ Khẩu, sau đó nổ ra một cuộc giao tranh đẫm máu!”
“Hiện tại xem ra, Hoang Châu vương còn sống rời khỏi Sát Hổ Khẩu là vì có Tân Hồng Y tông sư ra tay giết sạch toàn bộ hai ngàn ky binh của Tào Báo và Tào Mã”
“Nhưng đồng thời nàng ta cũng bị trọng thương.”
“Cao thủ cảnh giới Tông Sư vạn người khó địch nổi quả là kinh khủng!”
Thanh Châu vương Hạ Vũ ra chiều suy ngẫm sâu xa: “Vậy phó thống lĩnh Lý Phi thì sao?”
“Không phải hắn ta cũng dẫn đội quân một ngàn người ra khỏi thành, tới Sát Hổ Khẩu hay sao?”
“Tại sao hắn ta lại an toàn trở về?”
“Những chuyện hắn ta trở về kể lại có gì đáng ngờ không?”
Vương Tứ Phúc lắc đầu: “Sau khi trở về, phó thống lĩnh Lý Phi nói rằng mình chưa tới Sát Hổ Khẩu thì đã bị một cao thủ thần bí ngăn cản!”
Thanh Châu vương nhíu mày sâu hơn: “Cao thủ thần bí đó là ai?”
“Phó thống lĩnh Lý Phi nói đối phương chỉ tung một chưởng đã có thể đập nát tảng đá ven đường làm chiến mã hoảng sợ lùi lại, không dám tiến lên phía trước.” “Chắc chắn là tông sư rồi!” “Ồ..
Thanh Châu vương thở dài: “Các cao thủ cảnh giới Tông Sư bình thường chẳng thấy đâu nay lại tới tấp xuất hiện... Chẳng lẽ lại đúng như học phái Tung Hoành của ngươi phỏng đoán, thiên hạ này sẽ đại loạn thật sao?”
Vương Tứ