A Cổ Đạt nhận lệnh với vẻ mặt không phục.
Hô Diên Đóa Nhi tiếp tục hạ lệnh: “Truyền lệnh xuống, lần này không được phép cướp bóc dân thường Hoang Châu, càng không được phép giết hại người dân Hoang Châu lung tung, trừ khi bọn họ cầm vũ khí tấn công chiến binh của chúng ta.”
Trên gương mặt dữ tợn của A Cổ Đạt lóe lên vẻ khó hiểu, trong lòng càng thêm không phục: “Công chúa, tại sao?”
“Trước khi công chúa được ban đất phong Thiên Điêu Châu, bọn ta vào Hoang Châu đều là giết sạch, cướp sạch, đốt sạch, bắt sạch!”
“Loại kh0ái cảm này khiến các dũng sĩ rất thích!” “Nếu công chúa hạ lệnh như vậy, A Cổ Đạt sợ các dũng sĩ sẽ có ý kiến!”
Trong đôi mắt đẹp của Hô Diên Đóa Nhi lóe lên sự lạnh lùng: “A Cổ Đạt, ngươi muốn làm trái quân lệnh của bổn công chúa à?”
Đôi mắt ưng của A Cổ Đạt lạnh lùng, trong con ngươi tràn ngập vẻ kiêu ngạo không khuất phục: “Không dám!”
“A Cổ Đạt chỉ không hiểu... công chúa đang thương hại cho đám con dân Đại Hạ hèn mọn ở Hoang Châu này sao?”
Hô Diên Đóa Nhi không giải thích: “A Cổ Đạt, bổn công chúa không mềm lòng với kẻ thù, nhưng cũng không phải kẻ sát nhân điên cuồng!”
“Lần này chúng ta chiếm Hoang Châu, con dân Đại Hạ trên đất Hoang Châu sẽ là con dân của bổn công chúa trong tương lai!”
“Cho nên, không thể giải quyết vấn đề bằng cách giết chóc!”
“Bởi vì mảnh đất này cần có người canh tác!”
“Năm nay chúng ta cần lương thực từ Hoang Châu!”
“Hiểu chưa?”
Trong lòng A Cổ Đạt vẫn không phục.
Nhưng ngoài miệng lại không dám không phục: “A Cổ Đạt hiểu rồi!”
Bởi vì Hô Diên Đóa Nhi không phải công chúa bình hoa yếu đuối nhu nhược của đế quốc Thiên Lang.
Mà chính là nữ chiến thần vừa đánh xong trận chiến với nước Man Ngưu trên cao nguyên, giết vô số kẻ địch, thắng chín trên chín trận, giành được chín thành trì cho nước Thiên Lang.
Không người nào ở đế quốc Thiên Lang có thể