Có là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đi chăng nữa!
Vào lúc này, Hô Diên Đóa Nhi cảm nhận được gì đó, đôi mắt đẹp nheo lại: “A. Cổ Đạt, nếu ngươi còn nhìn bổn công chúa một cách vô lễ như vậy, ta sẽ móc mắt ngươi!”
A Cổ Đạt vội vàng cúi đầu, dùng đôi mắt ưng nhìn tảng đá dưới chân, giấu đi dã tâm trong lòng: “Công chúa, tha cho tai”
“A Cổ Đạt không bao giờ dám nữa!”
Đột nhiên ở phía xa.
“Vù vù...”
Phía trên đầu của quân tiên phong của đội quân Thiên Lang.
Hai luồng sáng màu đen bắ n ra từ khu rừng rậm phía trước đội quân tiên phong, nhanh như tia chớp, bản về phía hai con tuyết điêu đang kiêu ngạo bay lượn trên bầu trời.
“Phốc phốc...”
Hai con tuyết điêu bị ánh sáng màu đen bản xuyên qua cơ thể trên không trung, máu tươi tung tóe trên bầu trời, từ trên trời rơi xuống đất.
“Hú hú...”
Hai con tuyết điêu phát ra tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, giống như hai mảnh vải trắng dính đây máu, phất phơ rơi xuống đất.
A Cổ Đạt giật mình, lập tức phóng xuống khỏi vách đá như một con gấu biết bay, hét lớn: “Kẻ địch tấn công, dừng tiến về phía trước.”
“Cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu!”
“Vù vù...”
Tiếng còi vang lên ngập trời.
A Cổ Đạt là tổng đốc Thiên Điêu Châu, đã mang binh đi cướp bóc Hoang
Châu nhiều năm, đã trải qua vô số trận chiến khốc liệt trong đời, năng lực phi thường!
Hắn ta biết người có thể sử dụng trường thương xiên chết tuyết điêu trong không trung nhất định phải là cao thủ cấp bậc tông sư mới có