Trên mặt Đường Uyển Nhi hiện lên một tia kiên định, tay ngọc liên tục đong đưa, ở chỗ mi tâm của nàng ta hiện lên một đạo đồ án mờ mờ.
Theo sự xuất hiện của đồ án, quanh người nàng ta có vô số phong nhận hiện lên, không ngờ có tới hơn một ngàn đạo.
Sau khi những phong nhận đó xuất hiện, lập tức hội tụ lại một chỗ, hình thành một thanh phong nhận cực lớn dài đến hơn năm mươi trượng, thanh phong nhận đó vừa xuất hiện, thiên không bắt đầu rít gào, uy áp thổi quét tứ phương.
Khi Đường Uyển Nhi ngưng tụ ra phong nhận siêu cấp, tay ngọc của Diệp Tri Thu cũng kết ấn, mi tâm hiện lên một cánh hoa, cánh hoa đó giống như bông tuyết, vô cùng xinh đẹp.
Theo cánh hoa đó xuất hiện, trước người Diệp Tri Thu hiện ra một thanh băng kiếm, cũng dài đến hơn năm mươi trượng.
Khi băng kiếm cực lớn vừa xuất hiện, toàn bộ thế giới có cảm giác như ngừng lại, giống như mất đi tất cả thanh âm, trong thiên địa chỉ có túc sát chi khí khủng bố đó.
- Đẹp quá.
Đồ Phương vẫn đang tập trung quan chiến thốt ra tiếng khen ngợi từ đáy lòng, vào lúc sống chết trước mắt, hai người không ngờ bước đầu giác tỉnh tổ văn, điều này biểu thị con đường tu hành tương lai của hai người sẽ là một mảng rực rỡ.
Cái gọi là tổ văn, chính là thiên phú bản mạng mà cường giả tuyệt thế tổ tiên của họ dùng Huyết mạch chi lực truyền thừa xuống, đây là tài phú lớn nhất mà các cường giả lưu lại cho con cháu đời sau.
Loại thiên phú này sẽ nhờ sự kéo dài của huyết mạch mà không bị đoạn tuyệt truyền thừa, có điều theo Huyết mạch chi lực của hậu nhân càng lúc càng loãng, uy lực của loại thiên phú này cũng sẽ trở nên càng lúc càng yếu.
Nếu thời gian truyền thừa quá xa xôi, một mực không có ai giác tỉnh Huyết mạch chi lực, như vậy phần huyết mạch này sẽ triệt để biến mất.
Mà huyết mạch truyền thừa được giác tỉnh, dấu hiệu thể hiện ra đầu tiên chính là tổ văn sống lại, cũng chính là văn lộ trên trán nhị nữ, đó chính là đó chính là tổ văn.
Muốn tổ văn sống lại, đó quả thực là chuyện muôn vàn khó khăn, nghe nói chỉ có trải qua sống chết trước mắt, khi sinh mệnh bị uy hiếp mới có thểcó một tia cơ hội như vậy, khiến tổ văn sống lại.
Nhưng đó chỉ là cơ hội, hơn nữa chỉ có một tia, thiên tài có thể được truyền thừa Huyết mạch chi lực đã ít lại càng ít, bảo thiên tài như vậy dùng sinh mệnh để đổi lấy một tia cơ hội xa vời khiến tổ văn sống lại, là nhà ai cũng không nỡ làm vậy.
Cho nên vô số gia tộc thế lực cường đại, chính bởi vì trong thời gian dài không có hậu nhân giác tỉnh huyết mạch, mà bước về phía suy vong, Huyết mạch chi lực triệt để biến mất.
Người thế tục, có cách nói giàu không quá ba đời, đó là bởi vì người nối nghiệp bất lực, tài phú có nhiều tới mấy, hậu nhân không thể kế thừa, cũng sẽ dùng hết rất nhanh.
Giới tu hành cũng vậy, nếu trong vòng trăm đời vẫn không có hậu nhân giác tỉnh huyết mạch, như vậy truyền thừa huyết mạch của tổ tiên sẽ triệt để biến mất.
Cho nên biệt viện tìm mọi phương pháp, thông qua các loại khảo nghiệm sinh tử để khiến những thiên tài này giác tỉnh huyết mạch khôi phục tổ văn, đáng tiếc nhiều năm như vậy trôi qua, hiệu quả vẫn rất kém.
Trong ký ức của Đồ Phương, mấy trăm năm qua, hình như chỉ có một đệ tử khôi phục được tổ văn, hơn nữa đó đã là cố sự rất lâu trước kia rồi.
Mà lần này không ngờ một lần có hai giác tỉnh tổ văn,