Một người một đao, khí thế ngút trời, giống như trong cả thiên địa chỉ có sự tồn tại của một người, tràn ngập ý chí ngạo thị thiên hạ, bễ nghễ nhân loại.
Mọi người ngơ ngác nhìn bóng lưng đó, trong nhất thời hình ảnh này vĩnh viễn đã in dấu trong đầu bọn họ, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Cho tới khi bọn họ già đi, vẫn có thể kể lại thân ảnh tràn ngập khí phách đó với con cháu của bọn họ.
- Khằng khặc, thú vị đấy, ta cảm giác được sự phẫn nộ của ngươi, nhưng lại không cảm nhận được sự sợ hãi của ngươi, đúng là kẻ vô tri thì không biết sợ, chỉ dựa vào các ngươi mà cũng dám đối kháng với lão phu à?
Quỷ Sa cười khằng khặc nói.
- Lão quỷ, uổng cho ngươi từ sống tới chết nhiều năm như vậy, tự biên tự diễn mình là cao thủ gì đó, lại ngay cả cội nguồn của lực lượng người tu hành là gì cũng không biết.
Long Trần đi đến phía trước Quỷ Sa, nói với vẻ trào phúng.
- Vậy ngươi nói xem là gì?
Quỷ Sa cười lạnh, hắn hiện tại đã sớm nhìn thấu tình thế, đại trận tùy thời đều sẽ hạ xuống, hắn cần bắt được một lá bùa hộ mệnh, chọn đi chọn lại, hắn vẫn quyết định chọn Long Trần, hắn đang đợi một cơ hội.
Khóe miệng Long Trần hiện lên một nụ cười lạnh:
- Lực lượng cường đại nhất của người tu hành không phải thiên phú, không phải ý chí, lại càng không phải là công pháp và chiến kỹ, mà là thủ hộ.
Một người tu hành có thể khi sống chết trước mặt, bùng nổ mười phần lực lượng, mà nếu trong lòng có cái thủ hộ, hắn sẽ bộc phát ra năng lượng gấp mười lần, gấp trăm lần.
Bởi vì ở trước mặt mục tiêu mà chúng ta cần thủ hộ, tất cả đều có thể bất chấp, bao gồm cả sinh mệnh của bản thân chúng ta, đây là lực lượng của thủ hộ.
Người khác nghe Long Trần nói vậy, vẻ mặt ngỡ ngàng, nhưng đám người Đường Uyển Nhi, Diệp Tri Thu, trong hai mắt lại hiện lên một tia minh ngộ.
Trong lòng Đồ Phương trưởng lão lại chấn động mãnh liệt, hắn cuối cùng cũng minh bạch, vì sao Đường Uyển Nhi và Diệp Tri Thu lại đồng thời phục hồi tổ văn.
Vì sự an nguy của đồng bạn, sinh mệnh của bản thân mình đã trở nên không quan trọng, đó là lĩnh ngộ vượt qua sinh tử, đi đến một loại cảnh giới trình độ cao hơn.
Đồ Phương không khỏi thở dài, tuổi của Long Trần còn không bằng số lẻ của bọn họ, lại có thể nhìn thấu triệt tu hành như vậy, nếu hắn không vẫn lạc, tương lai tuyệt đối sẽ là một đại nhân vật kinh thiên động địa, đáng tiếc!.
- Có thủ hộ mới có phương hướng để nỗ lực, có thủ hộ mới có quyết tâm dũng mãnh không sợ chết, có thủ hộ, đạo tâm của chúng ta mới kiên định hơn, có thể vượt mọi chông gai trên đường tu hành, dũng cảm tiến tới.
Mà những tà đồ không có nhân tính như các ngươi, coi đồng loại của mình là công cụ tu luyện, các ngươi vĩnh viễn không thể lý giải cái gì là thủ hộ, cho nên lão quỷ như ngươi thì có tư cách gì mà cười nhạo ta? Ngươi mới là vô tri thực sự.
Long Trần lạnh lùng nói.
- Đánh rắm, đây chỉ là những lời quan miện đường hoàng của đám ngụy quân tử các ngươi mà thôi, trên con đường tu hành, ai mà không phải giảm lên vai người khác mà tiến về phía trước?
Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, người thích nghi thì sống, các ngươi không có tư cách chỉ trích chúng ta.
Nếu lý luận của các ngươi là chính xác, vậy vô số năm qua, cũng sẽ không bị tà phái chúng ta một mực áp chế.
Kẻ yếu không có tư cách mạnh miệng, một tiểu quỷ vừa bước vào giới tu hành cũng dám nói ẩu nói tả? Đúng là khiến người ta cười tới rụng cả răng.
Ngươi đã nói