Lúc này toàn thân Cốc Dương phù văn dầy đặc, quang mang dũng động, khí tức bùng nổ, Long Trần cảm thấy mình giống như bị một con mãnh thú nhìn gườm gườm vậy.
Sự cường đại của Cốc Dương là không thể nghi ngờ, nhưng ở sâu trong linh hồn hắn có một ý chí cao ngạo, không cho phép hắn lui về phía sau nửa bước, ngay cả ý định lui bước cũng không được phép xuất hiện.
Cho dù biết rõ không phải là đối thủ, cho dù chết ở trong tay đối phương, cũng không được lui về phía sau nửa bước, điều này khiến Long Trần thầm kêu khổ trong lòng.
Biết rõ không đánh lại, nhưng không cho phép chạy, đây là hành vi ngu xuẩn cỡ nào, nhưng hắn biết, một khi mình lui về phía sau, đạo tâm sẽ bị cản trở, rất có thể sẽ khiến mình không gượng dậy nổi, sinh ra tâm ma.
Hít sâu một hơi, nếu không thể lui về phía sau, vậy thì liều đi, Long Trần chậm rãi nhắm mắt lại, Phong Phủ Tinh bỗng nhiên trở nên yên lặng bất động, chuẩn bị triệu hồi ra Phong Phủ Chiến Thân.
- Tật Phong Trảm.
Bỗng nhiên một tiếng quát truyền đến, một đạo phong nhận cực lớn nặng nề chém về phía Cốc Dương.
Ầm.
Cốc Dương thét lớn một tiếng, trực tiếp bị cỗ phong nhận khủng bố đó chém bay, dư thế của phong nhận không giảm, chém đại địa ra một cái rãnh sâu.
Một thân ảnh thướt tha xuất hiện trước người Long Trần, quần áo bay phần phật, xinh đẹp như tiên, chính là Đường Uyển Nhi.
- Cốc Dương này cứ giao cho ta, Long Trần, ngươi đi thủ hộ mọi người, cố kiên trì thêm một lát, chúng ta sẽ giành được thắng lợi.
Đường Uyển Nhi nhìn chằm chằm Cốc Dương, tay ngọc chập lại, linh khí mênh mông mãnh liệt ùa ra, phong nhận đầy trời, quay chung quanh Đường Uyển Nhi.
Phong nhận bay quanh, giống như trăm hoa bay múa, cắt vỡ không gian, đồng thời trong tay Đường Uyển Nhi có thêm một thanh trường kiếm.
Đó là trường kiếm từ phong nhận tạo thành, Phong chi lực khủng bố khiến không gian chung quanh trường kiếm không ngừng vặn vẹo.
Phù văn trên trường kiếm sáng lên, giống như được giao cho sinh mệnh, không ngừng gào thét, chiến ý ngập trời.
Đây mới là Đường Uyển Nhi ở trạng thái toàn thịnh, lúc này nàng ta giống như một nữ chiến thần xinh đẹp, lẳng lặng đứng đó.
Long Trần gật đầu, nơi này giao cho Đường Uyển Nhi là thích hợp nhất, trong những người này, chỉ có Đường Uyển Nhi có tư cách là đối thủ của Cốc Dương, dưới chân khẽ động, chạy về phía đội ngũ của mình.
Cốc Dương nhìn Đường Uyển Nhi:
- Ngươi thật sự không muốn liên thủ cùng ta à?
Đường Uyển Nhi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, phong nhận quanh người cấp tốc xoay tròn, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
Cốc Dương hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi đã không thức thời, vậy đừng trách ta thủ đoạn độc ác vô tình.
Cốc Dương quát lạnh một tiếng, phù văn toàn thân lại sáng lên, quang mang chói mắt, trên song quyền bọc lên một tầng kim quang, một quyền đập tới Đường Uyển Nhi.
Phong nhận trong tay Đường Uyển Nhi lập tức chém xuống, phong nhận và quyền đầu va chạm, bộc phát ra một tiếng nổ vang trời.
Mặt đất dưới chân hai người lập tức tứ phân ngũ liệt, hai người đồng thờ ibay về phía sau, có điều Đường Uyển Nhi trong lúc bay về phía sau lại quát lạnh một tiếng.
- Phong Ảnh Thứ.
Theo ý niệm của Đường Uyển Nhi khẽ động, phong nhận quanh người lập