Bên kia Đường Uyển Nhi và Cốc Dương đang kịch chiến, quyền đến nhận đi, kình phong gào thét, kịch liệt dị thường, nhưng ánh mắt của Lăng Vân Tử lại không đặt trên người bọn họ, mà là chú ý tới trên người Long Trần.
Long Trần vừa quay về đội ngũ liền phát hiện ở bốn phương tám hướng toàn bộ đều là người tranh đoạt, hiển nhiên bên bọn họ nhiều cờ nhất, bị mọi người coi là thịt béo.
- Tam giác trận biến thành viên hồ trận, bảo vệ người cầm cờ ở giữa, ai tới đây thì cứ đánh hắn cho ta.
Long Trần hô to một tiếng, một cước đá bay một người chắn ở phía trước, hiện giờ người chung quanh đều giống như thủy triều xông tới bên này, hắn cần trợ giúp mọi người.
Nếu không một khi trận hình bị đột phá, cờ bị cướp đi, vậy thì đúng là mất công toi, kết quả là giỏ trúc múc nước công dã tràng.
Hơn nữa Long Trần cũng đã xem qua rồi, bên Diệp Tri Thu cũng bị hai thế lực cường đại nhằm vào, đang bị công kích toàn lực, tự bảo vệ mình cũng có chút khó khăn, căn bản không có sức đến tiếp viện.
Có điều khiến Long Trần hơi an tâm là, tuy đối phương nhiều người, nhưng mọi người giống như là thùng sắt bảo vệ Quách Nhiên, tạm thời không có gì nguy hiểm.
Hơn nữa bọn họ có một ưu thế, đó chính là trải qua sự phụ trợ của Cố Cân Đan thượng phẩm, chiến lực của bọn họ cường đại hơn đối thủ không ít, cho dù trùng kích như nước, vẫn có thể kiên trì được.
Dù sao đây cũng không phải là chém giết sinh tử chân chính, không ai dám thật sự xuất kích toàn lực, đều dùng đánh ngã đối phương làm chủ, như vậy có thể kiên trì được thêm một đoạn thời gian.
Nhìn nén hương đó còn nửa thước nữa là cháy hết, chắc cũng còn khoảng mười lăm phút, chỉ cần kiên trì được đến lúc đó thì chính là thắng lợi.
- Long Trần, chết cho ta.
Bỗng nhiên một tiếng gầm vang lên, một đạo kình phong lạnh thấu xương đánh tới Long Trần.
Hỏa nhận trong tay Long Trần không chút nghĩ ngợi trực tiếp chém về phía đạo thanh âm đó vang lên.
Xì.
Một tiếng vang quái dị truyền đến, hỏa nhận của Long Trần va chạm với thủy nhận, giống như bàn ủi nóng ngâm vào nước, trong hư không nhiệt khí tràn ngập.
- Tề Tín.
Lúc này Long Trần mới thấy rõ người đến, chính là Tề Tín.
- Long Trần, ta đã nói rồi, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã đi tới thế giới này, ngươi lập tức có thể cảm nhận được đau đớn rồi.
Trên mặt Tề Tín hiện ra nụ cười âm trầm.
Vung hỏa nhận trong tay, Long Trần cười lạnh nói:
- Chỉ bằng vào ngươi à, hình như vẫn chưa làm được đâu.
- Khà khà, ngươi lập tức sẽ minh bạch, đến lúc đó đừng hối hận tới muốn tự sát nhé, như vậy sẽ không vui.
Tề Tín cười lạnh một tiếng, thủy nhận trong tay chém xuống Long Trần, Long Trần lại đón đỡ, trong không khí, lại một tiếng nổ vang lên, hơi nước bay đầy trời.
- Có chút phiền phức.
Long Trần biến sắc, thủy khắc hỏa, hỏa nhận của Long Trần bị thủy nhận của thủy nhận khắc chế, không phát huy ra được uy lực nên có.
Đây không phải là hỏa nhận của Long Trần không mạnh, mà là tu vi của hắn không đủ, không thể thực sự kích phát ra uy lực của Lam Diễm.
Nếu hắn cũng tấn thăng đến Dịch Cân cảnh, tuy không dám nói là có thể hoàn toàn không đếm xỉa tới thủy nhận của Tề Tín, nhưng tuyệt đối sẽ không chịu ảnh hưởng lớn như vậy.
- Hừ, ta xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu.
Tề Tín vận chuyển linh khí trong tay, thủy nhận trở nên vô cùng to