Đại Tụng Sư

Chương 222: Trọng Tẩu Hiện Trường


trước sau


Q1 – CHƯƠNG 222: TRỌNG TẨU HIỆN TRƯỜNG


Dịch giả: Luna Wong – đi hiện trường lần nữa


Dương gia trang? Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta nhớ kỹ Dương Thu Nương cũng là Dương gia trang.”


“Ngươi trí nhớ thật đúng là tốt.” Tiêu Tam nói: “Nhắc tới Dương Thu Nương, còn phải gọi Dương Trường Cung một tiếng bá bá, cha nàng chính là Dương Trường Đường, hai nhà cũng là huynh đệ ngũ phục.”


Thiệu Dương thật đúng là nhỏ. Đỗ Cửu Ngôn nói: “Xem ra, ta có lý do đi Đức Khánh lâu tống tiền rồi.”


“Đổng Đức Khánh quen biết ngươi cũng coi như hắn xui xẻo.” Tiêu Tam cười ha ha, Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đổng chưởng quỹ nói, hắn muốn nịnh bợ ta. Chúng ta là quan hệ Chu Du đánh Hoàng Cái.”


Tiêu Tam phỉ nhổ không ngớt.


Hai người tới Dương gia trang, trong thôn thấy Tiêu Tam tới, đã có người đi gọi lý trưởng cùng với nhi tử của Dương Trường Thắng Dương Pha và nhi tử của Dương Trường Cung Dương Tam Cường.


Hai vị trẻ tuổi đều hai mươi lăm hai mươi sáu.


Nhưng Dương Pha gần đây bởi vì trong nhà tiếp nhị liên tam gặp chuyện không may, đầu tiên là tức phụ và nhi tử đi, hiện tại phụ thân cũng mất, cả người hắn hốt hoảng.


Dương Tam Cường đỡ hơn chút, nhìn thấy Đỗ Cửu Ngôn rất kích động, thật xa hô: “Đỗ tiên sinh sao người tới đây, ta còn dự định đi Tam Xích đường tìm người. Người là chuẩn bị nhận tụng án sao?”


“Người muốn ta chuẩn bị cái gì, có phải ký khế ước hay không? Tụng ta đây đi chuẩn bị ngay.”


Ngươi còn thỉnh tụng sư?” Dương Pha bất khả tư nghị nhìn Dương Tam Cường, “Cha ngươi giết người, ngươi còn có mặt mũi thỉnh tụng sư? Nhà ngươi, nhà ngươi quá không biết xấu hổ.”


Dương Tam Cường trả lời: “Ta thỉnh tụng sư, ngươi cũng có thể thỉnh tụng sư. Đây là quyền lợi.”


“Ngươi, ” Dương Pha gần đây đả kích nặng nặng, người đã tần lâm tan vỡ, bị Dương Tam Cường một mạch, nhất thời ngã ra sau, ngã xuống đất ngất đi.”


Dương Tam Cường sợ hết hồn, đi tới đỡ hắn, “Ngươi, ngươi đừng giả chết a.” Lúc nói chuyện nhìn Đỗ Cửu Ngôn và Tiêu Tam, “Đỗ tiên sinh, tam gia, các ngươi thấy rỗi, đây không có quan hệ gì với ta, ta cũng không đụng tới hắn.”


Tiêu Tam vẫy tay, “Đi, đi!” Tiến lên đây ấn huyệt nhân trung cho Dương Pha, bấm một lúc lâu, Dương Pha tỉnh lại, chóng mặt đứng lên, nói: “Tam gia, người nhất định phải làm chủ cho nhà ta a.”


Tiêu Tam gật đầu, “Chúng ta tới không phải là muốn tra sao? Yên tâm đi, là hung thủ trốn không thoát, không phải hung thủ chúng ta cũng sẽ không oan uổng hắn.”


“Vâng.” Lúc nói chuyện Dương Pha nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, người là đại tiên sinh, người… Người làm sao có thể biện tụng cho hung thủ.”



Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hung thủ cũng có quyền lợi thỉnh tụng sư. Nhưng dù là mời tụng sư cũng không có thể cải biến chuyện hắn là .”


“Nhưng là Mã Ngọc Nương người không phải sửa lại sao, nàng giết người, người đánh quan ti cho nàng đi đến kinh thành. Chúng ta đều nghe nói, nói người có bản lãnh thông thiên, chỉ cần là quan ti, đến tay người người mang tội giết người đều có thể vô tội đi ra.” Dương Pha nói.


Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên. Đang muốn giải thích. Tiêu Tam quát: “Ngươi con mẹ nó không hiểu không cần loạn bịa đặt, lộn xộn lời nói gì đều tin.”


Dương Pha sợ hết hồn, “Không, không phải như thế?”


“Ngươi đây là đang mắng ta, ngươi xác định cãi nhau với ta, ngươi có thể cãi thắng ta?” Đỗ Cửu Ngôn tự tiếu phi tiếu nói.


Tụng sư có bản lãnh thông thiên, nhưng không phải bao luôn ý đó.


Dương Pha ngẩn ra, cười khổ nói: “Tiên sinh nói phải, là ta thất lễ.”


“Ngươi mau dậy đi.” Dương Tam Cường nói với Dương Pha.


Hai nhà đánh nhiều năm, tuy nói tiểu bối không có dính vào, nhưng thấy mặt cũng không nói chuyện.


Dương Pha không để ý tới Dương Tam Cường, tự bò dậy.


Bookwaves.com.vn

Lý trưởng trong thôn tới, là một lão nhân chừng bảy mươi, là trong tông tộc của Dương gia trang, thế hệ trước còn sống, bối phận cao nhất.


“Tam gia.” Lý trưởng hành lễ nói: “Có phải án tử của Trường Thắng sắp thăng đường hay không?”


Tiêu Tam trả lời: “Vẫn chưa. Có chuyện ta còn phải tra thêm chút.”


“Một hồi, ngươi gọi Dương Trường Đường của thôn các ngươi đến, ta có việc tìm hắn.” Tiêu Tam nói.


Lý trưởng xác nhận, phân phó một tiểu bối tuổi còn trẻ xem náo nhiệt đi gọi Dương Trường Đường.


Đỗ Cửu Ngôn và Tiêu Tam đi nhà Dương Trường Cung.


Hai nhà đều trong thôn, tường viện đỡ tường viện, mái hiên hầu như liền với nhau, trên tường rào thật cao hai bên, tìm đổ bùn nhão lấy đinh sắc bén đinh lại.


Bên phải là viện tử nhà Dương Trường Thắng, ba gian nhà lớn kéo trù phòng, viện tử đặc biệt rộng mở, Nhà Dương Trường Cung chật hơn chút, năm gian đại phòng sau còn có ba gian phòng tráo viện, mặt đông còn hai gian trù phòng và tạp vật phòng.



Trong viện còn trồng cây nho, tức phụ Dương Tam Cường Bình thị mang theo hai đứa con trai đang đùa, lớn sáu bảy tuổi, nhỏ mới biết đi.


Đỗ Cửu Ngôn vào nhà chính, Dương Tam Cường chỉ vào bàn vuông tựa tường ở giữa, nói: “Ngày đó bọn họ ngồi ở chỗ này uống rượu.”


Nhà chính có hậu môn, phải dựa vào bên cạnh bàn thờ, thông tráo viện phía sau.


Tráo viện cũng có cửa nhỏ, từ cửa nhỏ đi ra sau đều là đồng ruộng và vườn rau.


Hiện tại cửa nhỏ đang đóng, thế nhưng tường vây không cao, nếu như có người muốn leo vào, cũng không khó.


Tiêu Tam lục soát nữa, tìm đoạn trường thảo còn dư lại.


“Lúc ngươi thấy, Dương Trường Thắng có bộ dáng gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Dương Tam Cường quơ tay múa chân một chút, lại sợ tự nói không đủ rõ ràng Đỗ Cửu Ngôn không rõ, đơn giản nằm ở trên mặt đất, nằm nghiêng tay ôm bụng, trên mặt nhăn nhó thống khổ, hắn nói: “Cha ta nói đầu tiên là trên ghế, sau đó ngã trên mặt đất, nên lúc ta tiến vào, hắn đã nằm trên đất.”


“Lúc tiến vào ta thấy cũng là như vậy.” Dương Pha thấp giọng nói một câu.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Dương Trường Cung lúc đó đang làm cái gì?”


“Cha ta cũng sợ không nhẹ, tỉnh rượu. Ôm Trường Thắng thúc gọi hắn.” Dương Tam Cường nói.


Dương Pha đột nhiên quát: “Không phải, lúc ta tiến vào phân minh thấy Dương Trường Cung đang đánh mặt của cha ta, tát hai cái.”


“Hắn không phải đánh ngươi cha, hắn là đang gọi hắn tỉnh. Lúc đó cha ta sợ nói đều nói không rõ lắm.” Dương Tam Cường nói.


Dương Pha trả lời: “Hắn đương nhiên kinh hách, ai giết người mà không sợ chứ.”


“Cha ta dù là muốn hạ độc, cũng không có khả năng gọi hắn qua nhà ăn cơm giết hắn.” Dương Tam Cường nói: “Hắn có rất nhiều biện pháp a.”


Dương Pha lắc đầu, “Cha ngươi làm việc không phải luôn luôn như vậy sao, mặc kệ nhiều người ít người, mặc kệ ngày sáng đêm tối, chỉ cần hắn nhớ tới muốn làm, sẽ lập tức làm.”


“Người khác giết người có lẽ sẽ nghĩ tới điểm này, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không.”



“Huống chi, hắn ở nhà mình hạ độc cha ta, nói không chừng là muốn cho người khác

nghĩ hắn như vậy. Cho là hắn không có khả năng làm như vậy.”


“Ta không cãi với ngươi, miễn cho ngươi ngất lại trách ta.” Dương Tam Cường nói: “Hiện tại có Đỗ tiên sinh làm chủ, đến lúc đó ngươi liền biết cha ta là thuần khiết.”


Đỗ Cửu Ngôn nghe hai người cãi nhau, đột nhiên hỏi Dương Pha, “Tố cầu của ngươi lúc này là gì?”


Bookwaves.com.vn

“Giết người thì thường mạng!” Dương Pha không chút nghĩ ngợi nói: “Trừ cái này ra, ta không ý tưởng khác.”


Cũng không gì đáng trách. Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, cửa viện có người tiến đến, lý trưởng ở bên ngoài chào hỏi, “Trường Đường, Tiêu Tam gia và Đỗ tiên sinh tìm ngươi.”


Dương Trường Đường vóc dáng rất thấp, nhưng dung mạo cũng không tệ lắm. Mặc một áo bông nhỏ rách, còn vá mấy chỗ.


Từ ăn mặc và khí chất đến xem, cùng chức nghiệp đại phu của hắn không quá tương xứng.


“Đỗ tiên sinh, Tiêu Tam gia.” Dương Trường Đường chắp tay, nói: “Không biết nhị vị gọi ta có chuyện gì?”


Tiêu Tam ở mấy gian phòng đều đã tìm, không có tìm được đoạn trường thảo còn dư lại. Nên thấy Dương Trường Đường lại hỏi: “Chỗ ngươi có đoạn trường thảo không?”


“Có. Hàng năm trời thu ta cũng sẽ phơi chút để dự bị, thuốc này mặc dù uống có độc, thế nhưng thoa ngoài da vết thương không rách da vẫn rất tốt. Hơn nữa gia cũng rẻ, nên tiểu nhân sẽ lưu một ít, bây giờ trong nhà còn rất nhiều.”


“Có số lượng bao nhiêu, ngươi có nhớ không?” Tiêu Tam hỏi.


Dương Trường Đường gật đầu, “Ta đều có đếm.”


“Đi một hồi đến nhà ngươi xem.” Lúc nói chuyện Tiêu Tam nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn đi một vòng trong nhà Dương Trường Cung, dừng lại hỏi Dương Trường Đường, “Ngày gặp chuyện không may, Dương Tam Cường đi mời ngươi sao? Ngươi lúc đó đang làm cái gì?”


“Ngày đó khí trời rất tốt, ta bận rộn lấy thuốc ra phơi này.” Dương Trường Đường nói: “Lúc Tam Cường đi, ta đang lật thuốc. Không tin người hỏi Tam Cường.”


Dương Tam Cường gật đầu, “Vâng, lúc ta đi thúc quả thực ở trong viện tử phơi thuốc.”


Đỗ Cửu Ngôn không có hỏi lại, nhìn hướng Dương Pha, “Có thể đi nhà ngươi xem hay không?”


“Đương nhiên có thể.” Dương Pha nói: “Nương ta ở nhà, ta đưa các ngươi đi.”


Đỗ Cửu Ngôn và Tiêu Tam do lý trưởng và Dương Trường Đường cùng đi sát vách.


Mẫu thân của Dương Pha Dư thị từ lúc mười hai năm trước vào núi té lộn mèo một cái, ở trong núi nằm một đêm, ngày thứ hai được cõng về, đã không còn đứng lên được nữa.


Nằm một cái mười hai năm, đều là Dương Trường Thắng chiếu cố nàng.



Đỗ Cửu Ngôn đi vào, nàng đang tựa ở đầu giường thiêu thùa may vá, một kiện y phục đoạn liêu hắc sắc, hình thức rất kỳ quái, nàng đang hủy, nghe được tiếng bước chân tiến đến, nàng thả châm tuyến nhìn mọi người, nói: “Là Tiêu Tam tới, mời người ngồi.”


Sắc mặt Dư thị tái nhợt, bởi vì quanh năm nằm trên giường người vô cùng ốm, nhãn thần cũng không có quang, nhưng tóc lại chải rất chỉnh tề, giọng nói coi như bình tĩnh.


“Người đang hủy y phục?” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ một nửa y phục Dư thị đặt trên chăn, vừa liếc nhìn thuốc đặt ở đầu giường.


Thần sắc Dư thị bình tĩnh nói: “Là áo liệm, làm cho cha hắn, thêm một kiện ta chuẩn bị sửa chút, lưu cho mình mặc.” Lúc nói chuyện, nàng nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn.


Một món áo bông giáp nam sĩ, bông dính vào vải vóc, trên chăn rơi xuống rất nhiều sợi bông trắng.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, ở trong phòng đi một vòng liền đi ra, hai người đứng ở trong viện nhà Dương Trường Thắng, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Tam gia, trong hồ sơ còn có một chứng nhân, cũng mời tới hỏi một câu đi.”


“Được.” Tiêu Tam nói với lý trưởng: “Gọi người đổ phân heo kia đến.”


Lý trưởng ứng, chỉ một hài tử ngoài cửa đi tìm, “Gọi Trường An bá bá của ngươi đến.”


Một lát sau, Dương Trường An chạy tiến đến, lý trưởng nói: “Tiêu Tam và Đỗ tiên sinh có chuyện hỏi ngươi.”


“Ngươi đem chuyện ngươi thấy, lặp lại lần nữa.” Tiêu Tam nói.


Dương Trường An gật đầu, “Lúc đó ta đổ phân heo vào ruộng tích phân bón, liền thấy Trường Thắng ngồi xổm phía bên ngoài viện nôn, lúc đó ta còn hỏi hắn một câu, hắn không có nói chuyện với ta, ta cũng không lưu nhiều. Đi ngang qua viện tử của nhà Trường Cung nhìn thoáng qua bên trong, Trường Cung đang ghé vào trên bàn ngáy ngủ.”


“Tiếng ngáy của cha ta rất lớn, buổi tối hắn ngủ trong viện đều có thể nghe thấy.” Dương Tam Cường nói.


“Nôn ở nơi nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Dương Trường An thối lui đến phía bên ngoài viện, chỉ vào khe tường viện sát hai nhà, “Ở đó.”


Cảm tạ!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Ta hỏi xong, người đi làm việc đi.”


Dương Trường An ứng, đi làm.


“Đi hiệu thuốc nhà ngươi nhìn được chứ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Dương Trường Đường.


Dương Trường Đường gật đầu xác nhận, “Các vị đi theo ta.”


(Luna: Nhà bác Thắng tội thiệt. Ta đoán người hạ độc là bản thân ổng. Lúc đầu cũng hoài nghi ông Đường, mà thêm chi tiết nôn ta mới đoán là bác Thắng tự biên tự diễn)


—— lời nói ngoài ——


Phát huy não động sai sai ai là hạ độc người của!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện