Q1 – CHƯƠNG 223: XÍCH CƯỚC ĐẠI PHU
Dịch giả: Luna Wong
Còn không có tiến viện tử nhà Dương Trường Đường, Đỗ Cửu Ngôn lại đụng phải Nguyễn thị đang ngồi ở cửa phơi nắng ăn đầu phộng, nữ nhi mười bốn mười lăm, ăn mặc thật chỉnh tề đang thêu hoa, nhi tử tám chín tuổi, đang vây bắt nàng ăn quà vặt, tiếng cười của mẫu tử ba người truyền thật xa.
“Nương hài tử.” Dương Trường Đường vào cửa, “Lý trưởng và Tiêu Tam còn có Đỗ tiên sinh tới.”
Thần sắc của Nguyễn thị căng thẳng, cọ một chút đứng lên, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh tới làm cái gì? Thu Nương đã gả người, nàng không phải người nhà của chúng ta nữa, không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta.”
“Không được nói bậy.” Dương Trường Đường hướng về phía nàng lắc đầu.
Nguyễn thị căn bản không nhìn hắn, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn gương mặt đề phòng.
“Không có quan hệ gì với Dương Thu Nương.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi tiếp tục ăn đậu phộng đi.”
Lúc này Nguyễn thị mới nhớ tới nhìn nam nhân của mình.
Dương Trường Đường nói: “Đỗ tiên sinh và Tiêu Tam gia đến vì chuyện của Trường Thắng, ngươi đừng nói mò.”
Nguyễn thị thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt ngồi xuống tiếp tục ăn đậu phộng.
“Đỗ tiên sinh đừng giận nàng, đàn bà không kiến thức chính là như vậy.” Lý trưởng nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Bên này thỉnh.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu đi hiệu thuốc.
Dương Trường Đường là xích cước đại phu, đại đa số thuốc đều là tự hắn vào núi tìm, phơi nắng xong chế thành thuốc dùng.
“Thuốc của ngươi còn thật nhiều.” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá từng ngăn thuốc, bên trong đều là thảo dược, Dương Trường Đường đáp: “Những thứ này có khi là hai ngày này hai, có khi là trời thu đào. Thuốc chưa dùng hết ta lấy đi dược phô bán, dù sao thì tiền kiếm bằng việc xem bệnh cho người khác cũng không nhiều lắm.”
“Đoạn trường thảo ở chỗ này.” Dương Trường Đường bưng một ghế nhỏ ra, lấy ngăn kéo trên cùng xuống, bên trong có hai loại hình dạng, một loại là đã mài thành bột phấn, một loại khác chỉ là phơi khô.
Dương Trường Đường lấy gói thuốc bên trong ra, giải thích: “Thêm hai bao năm ngoái trần dược, bên trong nguyên bản có chín túi, mùng chín tháng giêng, Chu gia thôn bên kia chơi đèn la hán ngã một đội, bốn người bị thương cánh tay, ta dùng hai túi, bên trong còn dư lại bốn túi.”
Lúc nói chuyện hắn lấy bọc giấy thuốc bột ra bày ra trên bàn, đếm, nhất thời biến sắc.
Nói là bảy túi, thế nhưng bên trong cũng chỉ có sáu túi.
“Ý gì?” Tiêu Tam biến sắc, “Thiếu một túi?”
Sắc mặt Dương Trường Đường trắng bệch, lắp bắp nói: “Xác thực… Quả thực thiếu một túi. Tam gia đừng nóng vội, ta… Ta tìm một chút.” Hắn vừa nói vừa bò lên trên, mở hết ngăn kéo hai bên ra.
“Dược của ngươi đặt tùy tiện?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Dương Trường Đường một đầu mồ hôi lạnh, nói: “Không phải, loại này có độc ta đều là đặt xa, hơn nữa đều là đặt ở phía trên nhất.”
“Tam gia, có tra trong tủ thuốc chưa?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiêu Tam. Biết là đoạn trường thảo, lúc đó nên tra.
Tiêu Tam lắc đầu, “Ta không có tự mình đến, để Oa Tử theo hắn trở về, nói một bao cũng không thiếu.”
Đỗ Cửu Ngôn và Tiêu Tam đều nhìn Dương Trường Đường.
“Lúc đó là nội tử ta đưa Oa Tử tiểu ca tiến tới tra.” Dương Trường Đường nói chuyện hướng về phía bên ngoài gọi Nguyễn thị, chờ nàng tiến đến, hỏi nàng: “Lúc đó trong ngăn kéo, ngươi đếm mấy bao thuốc?”
Nguyễn thị không cho là đúng, trả lời: “Sáu túi a. Một bao cũng không thiếu.”
“Sáu túi?” Dương Trường Đường lau mồ hôi lạnh trên trán, quát: “Ta rõ ràng nói cho ngươi biết là bảy túi, ngươi làm sao có thể nhớ thành sáu túi?”
Nguyễn thị bĩu môi, “Ngươi rống cái gì rống? ! Ta nhớ kỹ ngươi nói sáu túi a. Hơn nữa sáu túi và bảy túi có gì khác biệt đâu, ngươi tích cực như thế sao?”
“Ngươi, ” Dương Trường Đường không dám nói Nguyễn thị, chắp tay với Tiêu Tam, nói: “Tam gia thật không phải, ta, ta lúc đó đang có người gọi ta đến khám bệnh tại nhà, vội vả ta để các nàng này giúp ta tra, ai biết…”
Bookwaves.com.vn
Tiêu Tam không hề tin tưởng Dương Trường Đường, nhìn chằm chằm Nguyễn thị hỏi: “Lúc đó rốt cuộc đêm mấy túi?”
“Sáu túi. Ta nghe sáu túi, cứ như vậy trả lời Oa Tử tiểu ca.” Nguyễn thị vừa nói xong, Tiêu Tam hai bước nhảy qua, một cước đạp trên bụng của Nguyễn thị, mắng: “Ngươi đàn bà thối này, ngươi có biết dang đang nói chuyện với ai hay không?”
“Rắm cũng không hiểu, ngươi dám nói không khác biệt?” May là đến tra một chút, không thôi sẽ trễ nãi rồi.
Vẻ mặt Nguyễn thị phát mộng đau té trên mặt đất, ngực đau khó chịu, muốn khóc, không dám khóc.
Dương Trường Đường muốn đi tới đỡ, nhưng vừa sợ, không ngừng chắp tay thi lễ với Tiêu Tam.
“Xin lỗi Tam gia, xin lỗi, đều là lỗi của chúng ta, đều là chúng ta sai.” Dương Trường Đường nói: “Nếu như lúc đó ta không đi, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Tiêu Tam rất tức giận.
“Cút!: Tiêu Tam quát dẹp đường Nguyễn thị.
Nguyễn thị hừ cũng không dám hừ một tiếng, đỡ tường đứng lên, chiến chiến nguy nguy ra ngoài, núp trong phòng khóc.
“Như vậy nơi lấy đoạn trường thảo đã xác định.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một lần cuối cùng ngươi kiểm tra xác định số lượng lúc nào?”
Dương Trường Đường trả lời: “Cuối cùng xác định số lượng là mười hai tháng giêng, ngày đó ta đi Chu gia thôn đổi thuốc, từ bên trong cầm ra một bao, sau này chưa từng dùng nữa.”
Đỗ Cửu Ngôn đứng ở bên tủ thuốc, đưa tay sờ tầng cao nhất, liền gọi Tiêu Tam đến, “Tam gia thử xem, có thể với tới tầng trên cùng hay không?”
Tiêu Tam thử, có thể đem kéo ngăn kéo, nhưng là lại lấy không được đồ trong ngăn kéo.
“Cần ghế.” Tiêu Tam nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, quét mắt qua một cái, “Dương Trường Đường, tủ thuốc của ngươi cũng không có tên thuốc, ngươi đều nhớ vị trí từng thuốc?”
“Nhớ kỹ nhớ kỹ, thuốc đều là ta đặt.” Dương Trường Đường kiểm tra thuốc nói: “Ta dù là quên đường về nhà, cũng không có khả năng quên thuốc ở ngăn tủ nào.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dương Trường Cung nói, ngươi và Dương Trường Thắng cũng cãi nhau?”
Dương Trường Đường sợ chân mềm nhũn, thiếu chút nữa từ trên cái băng rơi xuống, lắp bắp nói: “Là, là cãi nhai, thế nhưng… Thế nhưng chỉ là cãi nhau mà thôi.”
“Vì sao