Chương 43.
"Ladies and gentleman, các vị trai xinh gái đẹp, các bạn học tốt của tôi, tôi đây xin phép đại biểu cho bốn ban hát tặng mọi người bài <Năm tháng vội vàng>.
Bên kia phòng ăn, không khí đã xõa đến cực điểm, mọi người đều đã ăn xong, rượu cũng uống đến mức ôm nhau khóc thút thít hoài niệm cuộc sống thời đi học.
Mà lớp trưởng, từng là cậu thiếu niên phóng khoáng tài giỏi, giờ khắc này, trên mặt lại đầy tang thương, trong tay kẹp một điếu thuốc, tay kia cầm micro, đỏ mắt cất tiếng hát khàn khàn.
Những năm tháng vội vàng ấy
Chúng ta đã từng bao lần muốn nói lời từ biệt rồi lại ngập ngừng vấn vương
......
Nếu như mai này bất chợt gặp lại
Đôi mắt chẳng thể đỏ hoen
Liệu rằng trên má có còn ửng hồng được không?
Tựa như lời nói dối mỹ miều "mãi mãi bên nhau"
Những năm tháng vội vàng ấy.
Nếu những gì đã qua còn đáng để quyến luyến
Xin đừng để lỗi lầm trước đây bị phai mờ
Ai có thể cam tâm
Để ta chẳng nợ nần cũng chẳng lưu luyến gì
......
Thanh âm không còn thanh thúy non nớt như xưa, tràn đầy niềm thương cảm vì bỏ lỡ cùng bi thương vì tiếc nuối.
Giờ phút này, lại cực kỳ hợp với Tiểu Vũ cùng Từ Ảnh Như.
--- Nếu...tôi chỉ nói là nếu...năm đó trước khi rời đi, tôi nói hết mọi chuyện cho em, em có chờ tôi không? Em có còn yêu người khác không?
Nguyễn Ức cũng nghe được lời hát, cô đứng cách hai người vừa đủ để không bị thấy, vừa đủ để nghe được câu chuyện của họ.
Cô không trực tiếp đánh gãy cuộc nói chuyện để dẫn Tiểu Vũ đi.
Bởi không chỉ học tỷ, cô cũng muốn hỏi Tiểu Vũ câu này.
Vành mắt Tô Tiêu Vũ đỏ au, trước đấy khắc chế đủ kiểu, rồi đều bị giai điệu này, tình cảnh này làm cho hoàn toàn sụp đổ.
Nước mắt của cô rơi xuống thành hàng.
Từ Ảnh Như cũng khóc, chóp mũi đỏ lên, tiến lên phía trước, như rất nhiều lần thời còn đi học, nhẹ nhàng ôm Tiểu Vũ: "Đừng khóc, là tôi không tốt."
Là cô không tốt.
Năm đó cái gì cũng không nói, cứ như vậy rời đi.
Cô đâu có tư cách để oán hận, chỉ là...không cam lòng, muốn một đáp án cho mình.
Tiểu Vũ nhẹ nhàng lau khô nước mắt, lúc này cô không đẩy học tỷ, chỉ nhìn chị ấy.
Khuôn mặt này đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của cô.
Tiểu Vũ cười, lau khô nước mắt: "Học tỷ, em vẫn nhớ rõ chị nói thích nhất nhìn em cười."
Từ Ảnh Như cũng lau nước mắt, nhưng lau thế nào cũng không khô những giọt lệ này.
Đúng vậy, trước kia cô thích nhất là nhìn thấy Tiểu Vũ cười.
Cô là người có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân từ nhỏ.
Khi đó Từ Ảnh Như có rất nhiều bạn, lại không một ai có thể đi vào lòng cô.
Cô hà khắc với chính mình như một cái máy, mỗi ngày rời giường, đọc sách, đến thư viện, mọi việc đều được sắp xếp kỹ càng.
Việc duy nhất coi như giải trí thả lỏng có là câu lạc bộ kịch, cũng là nơi Từ Ảnh Như muốn thường xuyên quay lại diễn thuyết kể cả sau khi đã tiếp nhận xí nghiệp.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ là một loại huấn luyện khác mà thôi.
Cuộc đời này của cô vẫn luôn nỗ lực đến liều mạng ghim vào xương tủy.
Người bên cạnh đều cảm nhận được áp lực, ai cũng không tiến vào lòng cô được, chỉ duy nhất Tiểu Vũ có thể.
Người có năng lực kháng áp có một đặc điểm, một khi vượt qua, sẽ liền hoàn toàn sụp đổ.
Vào một ngày mưa lớn, Từ Ảnh Như nhận được điện thoại trách cứ của cha mình xong, cô ngồi xổm xuống mặt đất, cất lên tiếng khóc thút thít trong màn mưa bàng bạc.
Ngày mưa ấy, toàn bộ sân thể dục chỉ có một mình cô.
Hạt mưa lớn đánh vào người cô, đau như những viên đá rơi xuống, quanh thân phải chịu đựng đến cong người.
Từ Ảnh Như khóc, cả người run rẩy, khóc như muốn tuôn trào mọi thứ hỗn loạn trong lòng.
Mãi cho đến khi trên người có một bóng dáng che khuất.
Thân thể cô đã lạnh lẽo như không giống một người còn sống, chậm rãi ngẩng đầu, tìm kiếm nơi tỏa ra hơi ấm.
Tiểu Vũ nhìn cô, vào ngày mưa ấy, nụ cười của em làm mọi vật xung quanh đều bị lu mờ.
Tiểu Vũ là người bình thường tính cách tùy tiện, nhưng thật ra lại rất tinh tế.
Cô nắm tay Từ Ảnh Như đến nơi có mái che. Không hỏi vì sao chị khóc, cũng không đưa chị về ký túc xá.
Chỉ cởi áo ngoài ra, khoác lên người học tỷ, Tiểu Vũ chỉ mặc một chiếc áo phông màu trắng, ngồi bên đình hóng gió, dùng tay đón những hạt mưa rơi xuống.
Từ Ảnh Như nhìn Tiểu Vũ, mái tóc của em bị mưa làm ướt một ít, lại không để ý chút nào, quay đầu nhìn cô: "Em hát cho chị một bài nhé."
Đôi mắt của em đen bóng, môi hồng giống như tiên tử.
Từ Ảnh Như gật đầu, dòng nước ấm chảy xuống từ khóe mắt, để cô nhận ra chính mình vẫn đang sống.
Tiểu Vũ đến gần, tay vẫn nắm tay Từ Ảnh Như, truyền cho cô hơi ấm.
Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga.
--- Đây là một bản tình ca giản đơn hát về những trái tim còn khúc chiết
Tôi nghĩ tôi rất vui sướng vì có được hơi ấm của em
Đôi chân tôi đung đưa trong không khí
Em biết không, dẫu cho mưa lớn làm thành phố đảo điên
Tôi vẫn sẽ đến ôm em vào lòng
......
Nghe đến câu hát "Dẫu cho mưa lớn làm thành phố đảo điên, tôi vẫn sẽ đến ôm em vào lòng", Từ Ảnh như rốt cuộc không chịu nổi, không hề ẩn nhẫn mà nâng đôi tay ôm lấy Tiểu Vũ càn rỡ, khóc thút thít.
Trời mưa rất lâu, cô cũng khóc thật lâu.
Một ngày đó, lòng cô chưa bao giờ được vui như vậy.
Sau đó, cô dẫn Tiểu Vũ đi ăn lẩu, Tiểu Vũ vui sướng cười tươi như em bé.
Cô nhìn em, nghĩ muốn cả đời cứ thế này.
Cô nói với Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, tôi rất thích nhìn em cười."
Chỉ cần thấy được nụ cười của em, hết thảy phiền não thống khổ của tôi đều tựa như không còn.
Quá khứ, hiện tại, dần dần hòa làm một.
Tiểu Vũ vẫn đang cười, nhưng không phải nụ cười của ngày mưa kia.
Hai cô lặng lẽ ôm nhau, lại thiếu đi lực độ tim đập, thiếu mất hơi ấm khi ôm.
Tiểu Vũ chậm rãi nói: "Năm đó chị đi rồi, em rất khổ sở, em đã đi khắp nơi trong trường, hết một vòng lại một vòng, nghĩ có khi nào vẫn có thể gặp chị được không, có khi nào...chị nói đi chỉ để đùa với em, chị vẫn sẽ xuất hiện như trước."
Cũng tốt, lúc này, cô không còn kiềm chế chính mình, có thể nói ra tất cả.
Thân mình Từ Ảnh Như hơi run rẩy, tim như bị đao cắt.
Đôi mắt Tiểu Vũ bị nước mắt mê hoặc: "Em đã