Chương 44.
Trong lòng Tiểu Vũ rất khó chịu.
Nhưng loại khó chịu này không liên quan đến tình yêu.
Học tỷ đã theo cô đi suốt những năm tháng đại học xanh miết.
Ngoài chuyện rời đi khiến Tiểu Vũ đau khổ, kỳ thật chị ấy cũng đã cho cô rất nhiều ấm áp.
Hiện giờ, học tỷ rưng rưng rời đi như vậy, Tiểu Vũ cảm thấy rầu rĩ trong ngực.
Nhưng giờ đây nhìn Nguyễn Ức, vậy mà lại có một loại ủy khuất cùng khổ sở.
Từ khi cha mẹ rời đi, Tô Tiêu Vũ đã đi một mình trên con đường này quá xa, cô cho rằng bản thân đã đủ kiên cường, nhưng từ khi có người yêu, mọi chuyện dường như không còn giống trước.
Cô cho rằng Nguyễn Ức sẽ phát giận, giận cô cùng học tỷ đã chấm dứt nhưng vẫn còn vương vấn.
Không nghĩ tới, Nguyễn Ức vươn tay, dịu dàng nói: "Lại đây."
Một tiếng gọi này làm cái mũi Tiểu Vũ chua lên, cô đến gần, Nguyễn Ức nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Tiểu Vũ rúc vào trong lòng người yêu, cổ nhẹ nhàng cọ tóc cô ấy, hơi ấm từ cái ôm xua tan rét lạnh trong lòng.
Nguyễn Ức nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Vũ: "Ngoan, không cần khổ sở, được không?"
Tiểu Vũ níu chặt vòng ôm quanh eo Nguyễn Ức.
"Cô ấy sẽ hạnh phúc."
Giọng nói của Nguyễn Ức nhẹ rơi vào trong tai Tiểu Vũ, bức nước mắt cô chảy xuổng. Chính Trực hiểu cô, Chính Trực hiểu cô.
Hôm nay tụ hội, mọi người ăn đến hết mình.
Lần này gặp lại, không biết lần tiếp theo sẽ là khi nào.
Có lẽ, tình cảm bạn học ở kiếp này, với rất nhiều người đến đây sẽ dừng lại.
Tiểu Vũ cùng lớp trưởng nghĩ lần này hai đứa nên trả tiền.
Mọi người ăn không ít, tổng cộng tốn hơn một nghìn.
Kết quả đến lúc thanh toán, lễ tân cười nhẹ: "Đã có người thanh toán cho các vị, mặt khác, chúng tôi đã chuẩn bị 48 thùng đồ uống, dựa theo sắp xếp mỗi người một thùng."
Lớp trưởng lắp bắp kinh hãi, theo bản năng quay đầu nhìn xung quanh: "Không thể nào, ai lại hào phóng vung tiền như vậy?"
Cậu ta đã nhìn qua nhãn hiệu của đồ uống kia, không phải số tiền họ có thể tùy tiện tiêu.
Tiểu Vũ theo bản năng nhìn sang Nguyễn Ức, Nguyễn Ức đang ở kia đoan chính phất tay cúi chào cùng các bạn học.
Hình ảnh...có chút đáng yêu.
"Có phải là cậu không?"
Tiểu Vũ chạy đến trộm hỏi Nguyễn Ức, Nguyễn Ức cười: "Sao vậy, tổn thương lòng tự trọng rồi?"
"Không phải đâu." Mặt Tiểu Vũ có chút hồng, "Chỉ là để họ biết nhiều quá không tốt, lại cho rằng mình nhà giàu."
"Không phải sao?" Nguyễn Ức nhéo má Tiểu Vũ, cô hiện tại dường như rất thích vuốt tóc miết mặt Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ cười: "Ở đâu ra người vừa đẹp vừa giàu lại cho tiêu tiền lại làm người khác nhìn liền thích như cậu."
Miệng lưỡi trơn tru.
Thật ra không cần Tiểu Vũ nói, một vài bạn học cũng đã phát hiện Nguyễn Ức không giống người bình thường.
Dù không trang điểm hoa lệ, không có đồ dùng xa xỉ, nhưng khí chất của cô vẫn xuất sắc hơn những người ở đây.
Tiểu Vũ còn đang muốn nói gì, lại bị Nguyễn Ức cắt đứt: "Biết cũng được, ít ra cũng sẽ không còn ai dám mơ tưởng đến cậu, Tô Tiêu Vũ, thiếp đã dọn dẹp hậu cung của ngài rồi, Hoàng Thượng không vui sao?"
Được lắm.
Tiểu Vũ biết, nếu còn dám nói thêm một chữ, sợ là sẽ bị kéo ra ngoài ngũ mã phanh thây.
Tiểu Vũ tạm biệt các bạn, mọi người đều đã được sắp xếp xong.
Học tỷ đã rời đi từ rất sớm, đang ngồi một góc nghe điện thoại, giọng nói ép xuống rất thấp, "Con biết, con đều biết...nhưng cha, cha muốn bức chết con sao?"
"Không thể...con không thể làm như vậy."
Vừa lúc A Luân ăn không ngồi rồi hút thuốc nhìn thấy, phất phất khói, nhìn Từ Ảnh Như.
Cô biết người này, hơn nữa Nguyễn tổng còn phá lệ muốn chú ý. Không nghĩ nhanh như vậy đã gặp được.
Người cực kỳ xinh đẹp, sao lại khóc thành cái dạng này?
Nguyễn Ức không đi cùng Tiểu Vũ mà ra ngoài trước, tuy rằng xem như đã quen thuộc với các bạn học, nhưng cô vẫn muốn để lại ít không gian riêng cho Tiểu Vũ.
Các bạn học cứ lôi kéo nói này nói kia, Tiểu Vũ cũng bị tóm lấy không cho đi trước.
Nguyễn Ức ngồi trong xe yên lặng trong chốc lát, A Luân mở cửa chui vào.
Nguyễn Ức nhíu mày: "Người toàn mùi khói."
A Luân muốn khóc, "Không phải đâu, Nguyễn tổng, tốt xấu gì tôi cũng theo em lâu như vậy, cục cưng nhà em đưa em đến nơi ồn ào nhiều người em còn chưa nói gì, tôi đây mới chỉ hút có một điếu thuốc thôi mà."
Nguyễn Ức nghiêng đầu, cô đã hơi mệt, men say dần dâng lên, không muốn hàn huyên cùng.
"Chị tìm người bên kia hỏi một câu, Mục Tâm gần đây đang làm gì."
A Luân sửng sốt một chút, "Đại tiểu thư?" Cô ấy có thể làm gì? Lần trước bị Nguyễn tổng phun lửa xong không phải đã thành thành thật thật rất lâu, ở hội đồng quản trị cũng rất trầm sao?
Trong mắt Nguyễn Ức phản chiếu ánh đèn bên ngoài, "Còn nữa, thuận tiện tìm hiểu giúp tôi một người."
......
Thời điểm Tiểu Vũ ngồi vào, mặt cô đỏ rực, lôi kéo tay Nguyễn Ức: "Người ta cuối cùng cũng về rồi, chúng ta đi lãng mạn lãng mạn?"
Lãng mạn cái gì mà lãng mạn? Mười một giờ rồi.
Tiểu Vũ mơ màng: "Hồi đại học mình đã ảo tưởng, nếu một ngày mình có người yêu, nhất định phải đưa cô ấy đến sân thể dục ngắm sao, đẹp lắm."
Ừ, lãng mạn.
Chỉ là hiện thực thường tàn nhẫn.
Bảo vệ gác cổng không biết Tô Tiêu Vũ, đặc biệt tận trách phô ra bộ mặt dữ tợn: "Nhanh đi đi, nửa đêm còn muốn vào đây làm gì?"
Tiểu Vũ cười nịnh nọt: "Bác trai, cháu từng là sinh viên ở đây, hôm nay khó có dịp về thăm."
"Cô là giảng viên trong trường cũng không được, giờ này rồi, trừ khi hiệu trưởng mở miệng, bằng không ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đi vào!" Cụ ông quơ quơ gậy chống.
Tiểu Vũ thất vọng cực kỳ, Nguyễn Ức nhìn trong chốc lát, nói với A Luân: "Lấy điện thoại cho tôi."
Điện thoại công việc cùng điện thoại cá nhân của cô được chia ra.
Điện thoại cá nhân cũng chỉ có hai bà cùng Tiểu Vũ.
Tuy rằng ít người, nhưng cô vẫn luôn mang theo bên mình.
A Luân đưa điện thoại cho Nguyễn Ức, Tiểu Vũ giật mình, chẳng lẽ Nguyễn tổng muốn gọi cho cô giáo sao?
Nguyễn Ức gọi xong liền ngồi trong xe, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tiểu Vũ thấp thỏm tò mò, cũng không dám hỏi gì.
Chưa đến mười phút sau.
Cô liền thấy ông cụ vừa mang vẻ mặt dữ tợn kia vui vẻ chạy đến chỗ mình, còn chưa kịp nói gì, ông ta đã mở cửa xe: "Ôi chao, hóa ra là lãnh đạo, không nói sớm, nhanh, tôi đã mở cổng rồi, mọi người vào đi, không khí lúc này rất tốt."
Tiểu Vũ:...
Trầm mặc hồi lâu.
Tiểu Vũ quay đầu nhìn Nguyễn Ức: "Cậu...sao cậu làm được?"
Nguyễn tổng chỉ thật bình thản nói một câu: "Tòa nhà số bốn của các cậu là do mình quyên tặng."
Tiểu Vũ giống hệt con vịt bị xách cổ, cô cắn môi gắt