“Tôi cũng có việc……”“Mau thu hoạch lúa thôi! Không thể chậm trễ……”“Đúng đúng đúng, nhà Điền Nhị, Điền Cẩu Tử nhà cô đánh sao chổi…… ấy nhầm, đánh Bảo Sơn đã nhiều lần rồi, sao cô còn không biết xấu hổ mà kêu ca, như vậy không hay chút nào……”“Đúng đúng đúng, như vậy là không tốt.”Nhà Điền Đại quét mắt một vòng, thấy mọi người đều an phận, khẽ gật đầu, xoay người quay trở lại đầu bờ ruộng tiếp tục làm việc……Cô bé Bảo Châu ra vẻ cáo mượn oai hùm, hai tay chống nạnh, hung hãn nói: “Ai dám bắt nạt anh trai tôi, tôi liền đánh nhau với kẻ đó!”Mẹ của cô bé nhất định sẽ bênh vực cho hai anh em!Bọn chúng không thèm sợ!Hừ!Tiểu Bảo Châu phải mang cơm ra đồng.
Bởi vì đang trong mùa trồng vội gặt vội, cho nên mẹ cô không có thời gian về nhà dùng bữa.Cô bé một tay mang theo chiếc rổ nhỏ, một tay kéo bé trai Củ Cải Nhỏ, miệng nói: “Anh ơi, lại đây ăn cơm.” Hình như cô bé nghĩ đến cái gì nên tiếp tục cao giọng nói: “Anh không ăn cơm của nhà Điền Cẩu Tử, anh ăn cơm của nhà ta.
Chúng ta mới là người một nhà.
Anh không phải sợ hắn.”Bé trai một bên vuốt vuốt chóp mũi, hít một hơi,