Món ăn này đối với nhà bọn họ mà nói, chính là món ăn cực kỳ ngon miệng.
Chỉ có khi mệt mỏi quá độ hoặc lúc ốm đau mới có thể được ăn.
Trong rổ có ba cái bánh bột ngô màu đen, chỉ lớn hơn một chút so với bàn tay của trẻ nhỏ, còn một đĩa cải trắng xào, một bát canh cải trắng nấu suông, không có lấy một giọt dầu.
Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu cất giọng êm tai: “Mẹ, anh Bảo Sơn, ăn cơm thôi.
”Hai người mỗi người cầm lấy một cái bánh bột ngô, nhìn sang Tiểu Bảo Châu vẫn ngồi im lặng.
Vợ Điền Đại cắn một miếng hỏi: “Tại sao con không ăn?”Tiểu Bảo Châu cố hết sức mới không nhìn vào cái bánh bột ngô trong rổ, nghiêm túc nói: “Con ăn rồi.
Ban nãy lúc ở nhà con và em trai đã ăn qua.
”Nếu cô bé ăn ít đi một chút, nghĩa là mẹ và anh trai có thể ăn nhiều hơn một chút.
Cô bé nghĩ như vậy.
Chẳng qua, cái bụng nhỏ nhắn lại không cho cô bé một chút mặt mũi nào, Tiểu Bảo Châu vừa nói xong, nó liền kêu ùng ục ùng ục liên hồi.
Củ cải nhỏ Bảo Sơn cũng yên lặng buông bánh bột ngô trong tay xuống.
Vợ Điền Đại: “……”Tuy rằng mọi người đều kêu cô là vợ Điền Đại hoặc là chị dâu Điền.
Nhưng cô cũng có tên của mình, gọi là Thích Ngọc Tú.
Thích Ngọc Tú nhìn đứa con gái nhỏ gầy đến