Chính là Từ Thiên!
"Tên kia, quả nhiên cậu không chết!"
Từ Thiên vô cùng âm trầm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Lần trước, tại ngục giam Trấn Hồn, nếu không có người khác cầu xin cho cậu, cậu cho rằng mình có thể chạy thoát sao?"
"Từ giờ trở đi, mạng sống của cậu thuộc về bổn tọa!"
"Bắt lại cho bổn tọa!"
Ông ta ra lệnh.
Hơn mười người từ bốn phía liều mạng lao lên.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Mới có mười mấy tên Chí Tôn thôi à?”
Giọng Từ Thiên lạnh như băng đáp: “Mười mấy vị Chí Tôn đã đủ xử lý cậu rồi!”
Advertisement
Diệp Bắc Minh lắc đầu bảo: “Nếu ông đến sớm hơn chút nữa biết đâu có thể chết chung với mười mấy tên Chí Tôn kia”.
“Cậu nói cái gì?”
Từ Thiên sững sờ.
Ngay sau đó, ông ta sẽ biết ý của Diệp Bắc Minh là gì.
“Kiếm Trấn Ngục! Giết!”
Diệp Bắc Minh giậm chân thi triển Ảnh Thuấn, gọi kiếm Trấn Ngục ra.
Lưỡi kiếm liền mạch lưu loát chém xuống!
Hai tên Chí Tôn của nhà họ Từ đang xông lên đầu tiên bị đánh chết.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang lên.
Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, bốn con rồng Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn và Kim Long gào thét xung quanh.
Dưới lực lượng khủng khiếp ấy, mười mấy tên Chí Tôn của nhà họ Từ đang xông lên kia như bị sét đánh, luồng lực lượng khiếp đảm kia đã