Thanh niên dẫn đầu vừa đi vừa thưởng thức Huyết Ngọc.
Đột nhiên.
Tiếng kêu thảm thiết thứ hai vang lên: “A!”
Xoẹt!
Cùng với tiếng máu thịt bị xé rách.
Thanh niên đi đầu vẫn không quay lại, cau mày nói: “Mấy người làm cái quái gì thế, giết một ả đàn bà đang mang thai có phiền tới mức đó không?”
Advertisement
“Một đám vô…”
Chữ “dụng” còn chưa kịp nói xong.
“A!”
Tiếng kêu gào thảm thiết khác lại vang lên.
“Giọng nam?”
Cuối cùng thì thanh niên đó cũng nhận ra điều kì lạ.
Quay đầu nhìn, động từ nhanh chóng co rụt lại, như thể vừa nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ khủng bố: “Không… A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Tất cả đều trở về yên tĩnh.
Tôn Thiến đi tới cầm Huyết Ngọc trong tay người đó, nhanh chóng rời đi.
Hơn nửa tiếng sau, một đám người nhanh chóng chạy tới.
Hiện trường đâu đâu cũng là mảnh tay cụt chân cụt, cực kỳ máu me.
Ánh mắt một người đàn ông trung niên trong số đó bỗng có rụt lại, dừng trên một cái xác.
“Con tôi!”
Nhanh chóng đi tới ôm lấy đầu của thi thể thanh niên kia: “Không!”
Thanh niên đi đầu đã mất nửa khuôn mặt, như vừa bị thứ gì đó cực kỳ đáng sợ xé mất.
Một ông lão đi tới: “Chủ nhân, toàn quân bị diệt, hơn nữa còn bị giết rất thê thảm!”
“Tàn nhẫn đến