Một kiếm chém xuống!
Phụt!
Diệp Bắc Minh không hề quay đầu lại, bước vào trong ngục giam Trấn Hồn!
……
Tin tức ở ngục giam Trấn Hồn được truyền về nơi rất sâu trong chín mươi tòa Long Sơn.
Ba Huyết Long nhanh chóng thức tỉnh, trừng lớn hai mắt!
Ngoài rung động, thì còn chất chứa vẻ khó tin!
Một con Huyết Long trong đó hét to: “Cậu nói cái gì? Diệp Bắc Minh trở lại hả?”
“Hơn nữa còn xông vào ngục giam Trấn Hồn lần thứ hai?”
Con Huyết Long kia nhíu mày lại thật chặt: “Nó đã cứu được Diệp Thanh Lam, ngục giam Trấn Hồn không còn tù phạm nào khác”.
Advertisement
“Nó còn vào đó làm gì?”
Huyết Long thứ ba chợt hiểu ra: “Nguy rồi, kho báu nhà họ Diệp!”
“Cái gì?”
Ba con Huyết Long đều kinh hãi: “Đáng chết! Đi!”
Gào!
Ba tiếng rồng ngâm đầy tức giận vang lên, người nhà họ Từ chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ thấy được cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Ba con Huyết Long cơ thể khổng lồ bay từ một nơi sâu trong chín mươi chín ngọn Long Sơn ra, bay thẳng về phía ngục giam Trấn Hồn.
Lúc này, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, một đường đánh thẳng xuống tầng dưới cùng của ngục giam Trấn Hồn.
Anh như ác ma chuyển thế, căn bản không có người nào đỡ nổi một kiếm của anh!
Từng tầng đánh xuống.
Dưới chân máu đã chảy thành sông!
Chỉ dùng đúng mười lăm phút, Diệp Bắc Minh đã xuống tới tầng dưới cùng của ngục giam Trấn Hồn.
Giọng nói kinh ngạc