Cả ngục giam Trấn Hồn chấn động dữ dội, sức mạnh không gian đang ngưng tụ lại.
Bên ngoài, ba con Huyết Long cũng cảm nhận được sự thay đổi của ngục giam Trấn Hồn: “Hơi thở gì thế này?”
“Chẳng lẽ thằng ranh đó đã mở ra được kho báu nhà họ Diệp?”
“Không được! Mau lên!”
Ba con Huyết Long như nổi điên xông vào trong ngục giam Trấn Hồn, trực tiếp nhảy vọt vào.
Cùng lúc đó, một cảm giác quỷ dị đánh úp tới.
Advertisement
Một giây sau đó.
Ở một góc dưới tầng chót của ngục giam Trấn Hồn.
Một khe tối không gian hiện lên!
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn lại, cảm giác như đang bị thứ gì đó trong vực sâu nhìn chằm chằm: “Đây là Ma Uyên ư?”
“Diệp Bắc Minh, mày đúng là to gan!”
Advertisement
“Nhà họ Từ là nơi mà mày có thể tới hả?”
“Không phải mày mở ra kho báu của nhà họ Diệp rồi hả? Ma Uyên? Sao lại xuất hiện ở nơi này!"
Ba giọng nói đầy tức giận vang lên sau lưng.
“Nói lời vô nghĩa với nó làm gì? Trực tiếp giải quyết nó là xong!”
Diệp Bắc Minh quay đầu lại, ba con Huyết Long chen vào tầng dưới cùng của ngục giam Trấn Hồn, không hề do dự lao về phía anh!
“Hôm nay không rảnh chơi với các người, sớm muộn gì tôi cũng sẽ quay lại lần nữa”.
Anh từng bước đi tới, tiến vào trong Ma Uyên, biến mất!
Diệp Bắc Minh vừa mới đi.
Thì lão già lôi thôi kia đã khua