Một cô gái sắc mặt nặng nề hỏi.
Ông lão thì thào nói: “Hôm nay thật sự xuất hiện một người mà lão phu không thể đoán được mệnh ư?”
“Cái gì?”
Hơn mười người, trong đó có cả Diệp Tiêu Tiêu tròn mắt nhìn nhau.
Ông lão thường được gọi là Thắng Thiên Bán Tử.
Tên Kì Thắng Thiến
Advertisement
Người ta cũng gọi ông ta là "lão Thắng Thiên”, “Thiên Cơ Linh Vị”…
Không có ngoại lệ, người này chính là người giỏi nhất về bói toán, đoán mệnh!
Thanh niên ăn mặc sang trọng kia đanh mặt: “Sư phụ, Diệp Bắc Minh này đáng sợ như thế ư?”
“Cả sư phụ cũng không thể nhìn thấy tương lai của cậu ta hả?”
Mặt Kì Thắng Thiên vàng như nến.
Thanh niên kia lại nói: “Tất cả ra ngoài cho tôi, Tiêu Tiêu ở lại!”
Soạt!
Tất cả ánh mắt của hơn mười người đều dừng lại ở chỗ Diệp Tiêu Tiêu.
Ghen tị, nghi ngờ, khó chịu và rất nhiều thứ chợt lướt qua.
Thanh niên mặc quần áo sang trọng kia liếc mắt nhìn Diệp Tiêu Tiêu thật lâu!
“Rõ!”
Mọi người không dám cãi lệnh, đều rời khỏi đại điện.
Kì Thắng Thiên vẫy tay: “Tiêu Tiêu, lại đây”.
“Dạ”.
Diệp Tiêu Tiêu đi tới: “Sư phụ có lời gì cần dặn?”
Kì Thắng Thiên nở nụ cười vui mừng: “Cuối cùng cơ hội cũng đã đến”.
Không chờ Diệp Tiêu Tiêu hỏi.
Kì Thắng Thiên đã trực tiếp quỳ xuống: “Kì Thắng Thiên ra mắt cô chủ!”
“A?”
Diệp Tiêu Tiêu giật mình không ngừng lùi về phía sau, che miệng thật chặt: “Sư phụ, người… Người nói cái gì thế?”
“Cái gì mà cô chủ, người… Người đừng dọa con…”