Ánh mắt của tất cả mọi người đỏ bừng, tràn đầy tia máu.
Hơi thở dồn dập, trái tim đập thùm thụp điên cuồng không ngừng!
Một lò mười viên đan dược, tuy bị hỏng ba viên.
Tỷ lệ thành công bảy viên đã rất khủng bố dọa người rồi!
Phải biết rằng, đây là đan dược đế phẩm chín đường vân đan!
Trên trán Đinh Trúc Tu lấm tấm mồ hôi, luyện chế một lò đan dược đế phẩm trước mặt nhiều người như vậy.
Advertisement
Hơn nữa tỷ lệ thành công bảy mươi phần trăm, khiến ông ta tiêu hao rất nhiều tinh lực.
Thách thức nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc miệng còn hôi sữa, thế nào?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một câu: “Hào nhoáng bề ngoài, rác rưởi!”
“Cái gì?”
“Cậu… cậu nói cái gì?”
“Anh ta lại nói Đan thần nhị phẩm là rác rưởi?”
“Vãi, mẹ kiếp!”
“Anh ta điên rồi sao?”
Toàn hội trường sôi sục!
Đúng là còn chấn kinh hơn cả tận mắt chứng kiến Đinh Trúc Tu tu luyện một lò đan dược đế phẩm!
Ông lão mặc cung trang tức giận hét lên: “Nhóc con, cậu thật to gan!”
Đan thần mặc đồ đen nhảy lên như sấm: “Đây là Y Thánh Cung, cậu coi Đan thần là gì?”
Khuôn mặt già của Đinh Trúc Tu đen xì: “Cậu thanh niên, cậu đang nói đan dược, hay là cái gì?”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt bình tĩnh: “Một lò đan dược lại có thể luyện hỏng ba viên!”
“Cho nên, đan dược, rác rưởi!”
“Lúc luyện đan, gây tiếng động quá lớn, chỉ là hào nhoáng bề ngoài”.
“Cho nên, người, cũng là rác