Đột nhiên.
Một thanh niên trẻ đi lên trước: “Tôi… tôi có một đan đỉnh, nhưng…”
Anh ta cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng: “Nhưng là đan đỉnh cấp thấp nhất, có lẽ không có ích cho anh”.
Nói xong, lấy ra một đỉnh thanh đồng bình thường nhất.
Vừa nãy rõ ràng Đinh Trúc Tu sử dụng thần đỉnh!
Hai bên có sự khác biệt trời bể.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Đỉnh này là đủ rồi”.
Anh giơ tay, đỉnh thanh đồng của cậu thanh niên đã bay vào trong tay Diệp Bắc Minh.
Liền sau đó.
Trực tiếp bốc một nắm đan dược, ném vào trong đỉnh thanh đồng.
Giơ tay, một ngọn lửa như sợi tóc bay ra, chui vào trong khe của đỉnh thanh đồng.
Nhưng, không tổn hại đỉnh thanh đồng!
Người ngoài nhìn vào, chỉ là một ngọn lửa bình thường bao trọn đỉnh thanh đồng thôi.
Chỉ có Đinh Trúc Tu nghiêm con mắt, lập tức phát ra hào quang vô tận: “Lửa này là…”
Trong lòng hoàn toàn kích động: ‘Vãi! Phần Thiên Chi Diễm!’
‘Vật này lại là Phần Thiên Chi Diễm, tên súc sinh này có tài có đức gì mà có được Phần Thiên Chi Diễm!’
‘Đây nhất định là món quà của ông trời ban cho ta!’
‘Chỉ cần tên nhóc này thua, ta lập tức đánh chết hắn, Phần Thiên Chi Diễm sẽ là của ta!’
Còn khả năng Diệp Bắc Minh chiến thắng!
Đinh Trúc Tu cũng hoàn toàn không nghĩ đến.
Có thể không?
Đột nhiên.
‘Choang’ một tiếng vang lên, đỉnh thanh đồng trực tiếp nổ tung.