“Loài người kia, gan ngươi cũng lớn đấy, dám tìm ta làm đối thủ sao?”
Tên võ giả tộc Dực Cốt kia ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Lăng, chế giễu nói. “Chỉ cần dùng một chiêu là ta có thể giải quyết được ngươi.”
Nhìn vẻ tự tin kia hiển nhiên là năng lượng trong cơ thể của hắn ta đã khôi phục được kha khá rồi, có thể dẫn động ra Dực Cốt lần hai, thi triển kỹ năng giam cầm rồi.
Chỉ cần cơ thể Lâm Lăng bị giữ trụ lại thì hắn ta tuyệt đối có tự tin trong nháy mắt có thể giết chết được hắn.
Đối mặt với lời lẽ trêu tức của võ tộc Dực Cốt, sắc mặt Lâm Lăng vẫn lạnh lùng.
Long Thương Lửa Lân trong tay ở dưới quán trú linh lực tràn ngập ra từng vòng sáng nóng rực màu đỏ đậm.
“Phừng!”
Không nói lời thừa thãi, đầu ngón chân Lâm Lăng bấm chặt xuống mặt đất, thân hình vung lên.
Lửa trong trường thương trực tiếp đâm về đối thủ.
“Muốn chết à!”
Trong mắt của tên võ giả tộc Dực Cốt lóe lên một tia khinh địch, chợt ánh mắt lạnh lẽo, cánh xương cốt phía sau đột nhiên đập mạnh.
Phù văn trên đó nhanh chóng nhúc nhích, bỗng dưng một luồng năng lượng vô cùng mạnh phát ra.
Ầm!
Trong thoáng chốc, linh khí thiên địa trên chiến đài đột điên xáo động, áp bách mà đến phía Lâm Lăng từ bốn phương tám hướng như nước thủy triều.
Không gian quanh mình một luồng linh khí khổng lồ đè xuống, giống như đang bị giam lại, khiến cho thân thể Lâm Lăng đang muốn