Thân thể Lâm Lăng khôi phục lại trong gang tấc, trường thương trong tay bỗng nhiên quét nghiêng qua dựng lên.
“Cheng!”
Ánh lửa bắn tung tóe, bắn tới chiếc thương bằng xương cốt kia cắt thành hai đoạn.
“Sao có thể thế được?!”
Nhìn thấy một màn này, con người trong mắt của võ giả Dực Cốt kia hơi co rụt lại.
Hiển nhiên cũng không nghĩ tới, con người nhìn nhỏ bé trước mặt này lại có thể trong một thời gian ngắn phá giải được kỹ năng giam cầm của hắn ta.
“Chẳng lẽ năng lượng giam giữ không đủ mạnh sao?”
“Hay là lúc thương cốt phóng ra đã xảy ra động tĩnh khí lãng, nên mới khiến tên này được ăn may.”
Trong lòng thầm nghĩ lại, ánh mắt của tên võ giả tộc Dực Cốt hơi rét lạnh, nghĩ lại thì khả năng đó đúng là cao hơn chút.
“Lần này ta muốn xem xem ngươi chống lại thế nào!”
Nhìn thấy Lâm Lăng đang cầm thương lao tới lần thứ hai, ánh mắt của tên võ giả tộc Dực Cốt âm trầm, hai cánh phía sau rung động kịch liệt.
Nguồn linh lực khổng lồ cuộn trào mạnh mẽ như nước thủy triều tuôn ra mạnh bạo về phía Lâm Lăng, trực tiếp khiến không gian bị đè ép thành từng hình sóng gợn gấp khúc mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cảm giác áp bách như vậy khiến Lâm Lăng chợt cảm thấy cơ hô hấp trong cơ thể hơi cứng lại, gân cốt toàn thân cũng đè ép ở trong không gian, truyền ra tiếng cọt kẹt va chạm của tiếng xương khớp.
Tuy rằng thủ đoạn của hắn rất nhiều nhưng mà lúc này phải đối mặt với trận đầu nên tạm thời không