Trong màn đêm yên tĩnh, chiếc xe gỗ kêu cót két chạy về phía cổng lớn Học viện Kiếm Vân.
Dưới gầm xe, cái đầu nhỏ xíu của Lang Vương với Kinh Kha núp ở phía dưới nên rất khó bị phát hiện.
Khi đến cổng chính Học viện, có hai tên chấp sự tiến lên phía trước.
“Hôm nay, nguyên liệu nấu ăn mua được khá phong phú, xem ra ngày mai chúng ta có lộc ăn rồi.”
Khi nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn trên xe, bọn họ cảm thán.
Rõ ràng đôi bên đều quen biết nhau, cùng nhau trò chuyện thêm vào câu nên không kiểm tra cẩn thận đã mở lối vào của trận pháp ánh sáng.
Bọn họ không hề biết một nơi được cho là an toàn như Học viện Kiếm Vân lại có hai sát thủ động vật lẻn vào! Sau khi tiến vào bên trong, hai con thú lặng lẽ bò xuống đất.
Chúng nó quét mắt lạnh lùng nhìn khung cảnh xung quanh và truyền hình ảnh tới cho Lâm Lăng ở cách đó ngàn dặm.
“Lang Vương ẩn nấp chờ lệnh, Kinh Kha mở trạng thái ẩn thân tìm kiếm con mồi.”
Lâm Lăng cân nhắn một hồi, sau đó hắn trực tiếp ra lệnh.
Đối với hắn, Học viện Kiếm Vân không chỉ xa lạ mà địa bàn cũng rất rộng, hơn nữa trong đó có rất nhiều cao thủ võ phủ cho nên hắn phải hành động thận trọng.
Vì thế Lang Vương bay tới một cái cây cổ thụ gần đó và ẩn nấp giữa đám lá cây rậm rạp.
Kinh Kha thi triển kỹ năng ‘Ẩn Mịch Hành Tung’, thân thể của nó lập tức trở nên trong suốt và nó bắt đầu bay xung quanh với tốc độ rất nhanh để tìm kiếm bất cứ dấu vết nào của con mồi.
Con mồi của vụ ám sát này tên là Tào Hoa, là một đạo sư của Học viện.
Có được tin tức về thân phận có thể loại trừ được một khu vực rộng lớn.
Nói cách khác, nơi ông ta ở chắc chắn là ở chỗ ký túc xá dành riêng cho đạo sư.
Chỉ cần tìm được nơi đó là có thể khóa chặt con mồi!
Trong màn đêm, ánh mắt lạnh lùng của Kinh Kha nhìn xuống những bóng người ở các khu vực khác nhau ở bên dưới.
Hình ảnh trong đầu của Lâm Lăng được đồng bộ với tất cả những gì Kinh Kha nhìn thấy.
Tất cả những thanh niên mặc đồng phục của học viện đều bị hắn loại bỏ, hắn chỉ chú ý người cao tuổi mặc trang phục đạo sư.
Tuy số lượng đạo sư không lớn nhưng lại không tụ họp thành nhóm giống như viện sinh nên Lâm Lăng nhận ra được phần lớn quỹ đạo hoạt động của bọn họ đều theo cùng một hướng.
Nơi đó chắc chắn chính là ký túc xá dành riêng cho đạo sư!
“Tiểu Kha, qua bên kia tìm thử xem.”
Trạng thái tinh thần Lâm Lăng vừa động, Kinh Kha đã nhận được mệnh lệnh bay về tòa nhà ở phía bắc của Học viện.
Vì để đảm bảo hành động không bị phát hiện, tốc độ bay của Kinh Kha kiểm soát ở mức độ vừa phải.
Dưới sự bao phủ của màn đêm, nó chỉ trông như một con côn trùng nhỏ đang bay.
Khi đến được khu ký túc xá của đạo sư, Lâm Lăng dựa trên tin tức của Kinh Kha thì phát hiện ra dao động hơi thở nơi này vô cùng mạnh mẽ.
Không khó để nhận ra các đạo sư ở đây đều là ngọa hổ tàng long, có vài người đã có tu vi mạnh mẽ của võ giả cấp 9! Nếu như bị phát hiện mà muốn trở ra an toàn thì e rằng cũng không đơn giản chút nào!
Trong quá trình tìm kiếm, một bóng dáng mạnh mẽ đi lại đã thu hút sự chú ý của Lâm Lăng.
Có thể thấy tên đạo sư kia mặc dù có thân hình cường tráng nhưng lại thấp bé, khuôn mặt trung niên ngăm đen có vài phần sát khí mơ hồ.
Loại sát khí này hình thành không phải từ quá trình tu luyện công pháp mà chắc chắn là một kẻ tàn nhẫn đã từng gϊếŧ người.
“Cuối cùng cũng tìm ra rồi.”
Lâm Lăng nheo mắt, hắn đối chiếu với bức chân dung nhiệm vụ.
Các đặc điểm trên gương mặt đều giống.
Theo như thông tin, hơi thở tu vi này là võ giả cấp 8.
Có điều lúc này xung quanh vẫn còn mấy đạo sư khác nên đây không phải là chỗ thích hợp để ám sát.
Cho nên chỉ có thể từ từ chờ thời cơ.
Trong đêm tối, Tào Hoa cùng với các đạo sư khác chào hỏi lẫn nhau, tuy nhiên thay vì đi về hướng ký túc xá của mình thì ông ta lại đi về phía một con đường mòn phía sau.
Con đường mòn này dẫn đến khu vực sườn núi phía sau học viện, vô cùng hoang vu.
Kinh Kha bình tĩnh lặng lẽ đi theo phía sau, sẵn sàng chờ cơ hội ra tay.
Một lúc sau, Tào Hoa đột nhiên dừng lại, ông ta khàn giọng nói: