“Tào đạo sư cứ yên tâm, hôm qua ta đã biết được một số tin tức từ chỗ cha ta.”
Tôn Dịch Trạch cười nịnh nọt: “Nghe nói Đại điện hạ đã vạch ra một danh sách vị trí quyền lực cho phái mới, trong đó có cả ngài.”
Nghe vậy, Tào Hoa nhất thời mừng rỡ.
“Hơn nữa, dường như Đại điện hạ có ý định để ngài dẫn quân tới đánh chiếm lãnh địa Hỗn Loạn và ban lãnh địa đó cho ngài luôn.”
Tôn Dịch Trạch cười.
Sắc mặt của Tào Hoa hơi trầm, giọng điệu có chút bất mãn: “Thay vì ban cho ta một nơi rách nát như lãnh địa Hỗn Loạn thì ban cho mười vạn đá Linh Dương còn hơn.”
“Tào đạo sư, ngài không biết đấy chứ, mười vạn đá Linh Dương làm sao mà sánh với giá trị của nơi đó được…”
Trông thấy sắc mặt khó chịu của Tào Hoa, Tôn Dịch Trạch không nhịn được khuyên nhủ.
Nhưng vừa nói xong, hắn ta dường như nhận ra gì đó, vội vàng ngậm miệng lại.
“Giá trị?”
Nghe vậy, Tào Hoa có chút tò mò hỏi: “Ngươi nói như vậy là sao?”
Ông ta biết rất rõ cha của Tôn Dịch Trạch làm tể tướng trong triều nên biết rất nhiều chuyện bí mật.
Cho nên khi nghe Tôn Dịch Trạch nói, có khả năng lãnh địa Hỗn Loạn ẩn chứa giá trị gì đó lớn ngoài sức tưởng tượng.
“Chẳng lẽ cấp cao của đế quốc Tinh Vũ đang nắm giữ điều gì đó ư?”
Nghe từ nãy đến giờ, ánh mắt Lâm Lăng nặng trĩu, trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm không tốt về cái giá trị mà Tôn Dịch Trạch nói tới.
“Tháng sau là tuyển chọn danh ngạch của Học viện, ngươi là người thông minh nên tự biết mình cần làm gì.”
Trông thấy Tôn Dịch Trạch yên lặng, Tào Hoa cười một tiếng, dùng điều này để ép buộc.
Lời nói này đã đánh trúng điểm yếu của Tôn Dịch trạch, hắn ta do dự một lúc, sau đó nói: “Cũng được, dù sao đến lúc đó ngài cũng sẽ biết, nói trước với ngài cũng chẳng sao.”
“Thật ra mấy tháng trước, Đại điện hạ đã nhìn ra tiềm lực phát triển của lãnh địa Hỗn Loạn nên cố ý phái người qua đó thăm dò không ngờ lại phát hiện ra có một mỏ đá Linh Dương ở trong rừng núi đó.”
Mỏ đá Linh Dương?
Hai mắt Tào Hoa sáng lên, hưng phấn nói: “Diện tích lớn bao nhiêu?”
“Ta cũng không rõ.”
Tôn Dịch Trạch lắc đầu nói: “Bởi vì lo sợ vương triều Đại Viêm bên kia phát hiện nên trong thời gian tranh đoạt ngôi vị gần đây, Đại điện hạ đành tạm thời gác lại vụ lãnh địa Hỗn Loạn.”
“Cho nên mỏ đá Linh Dương có kích thước cụ thể như thế nào vẫn chưa được thăm dò cẩn thận.”
“Tất cả chỉ có thể đợi Đại điện hạ đăng cơ vào tháng sau, khi ngài khống chế được hoàn toàn binh quyền thì sẽ phái quân tới chiếm khu vực kia, tất cả sẽ thuộc về đế quốc!”
Khi nói chuyện, Tôn Dịch Trạch vẫn luôn nhìn về phía Tào Hoa đầy ẩn ý: “Mà hiện tại ngài chính là lựa chọn tốt nhất của Đại điện hạ.”
Nghe vậy, Tào Hoa đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong lòng ông ta không kiềm chế được sự kinh ngạc và mừng rỡ.
Tuy rằng đến lúc đó mỏ đá Linh Dương trở thành tài sản của đế quốc nhưng ông ta làm chủ lãnh địa Hỗn Loạn nên tất nhiên là ông ta sẽ thao túng nó.
Người ta thường nói thịt lợn qua tay cũng sẽ để lại vết dầu.
Chỉ cần vớt được chút nước béo trong đó là có thể thu được một món lớn rồi.
Thế nhưng bọn họ đều không biết rằng cuộc trò chuyện tưởng như bí mật đều bị Lâm Lăng nghe thấy hết.
Hơn nữa, người này lại chính là chủ nhân chân chính của lãnh địa Hỗn Loạn!
“Hóa ra đế quốc Tinh Vũ đã biết tin tức về mỏ đá Linh Dương…”
Trong phòng ngủ, Lâm Lăng nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Hắn cũng không ngờ tên Đại hoàng tử của đế quốc Tinh Vũ kia không phải là chiếc đèn cạn dầu.
Thế mà ánh mắt của hắn ta cũng độc đáo y như Viêm Hoằng Nghị, hắn ta cũng phát hiện ra tiềm lực phát triển của lãnh địa Hỗn Loạn, hơn nữa còn phát hiện ra sự tồn tại của mỏ đá Linh Dương.
Với tình huống hiện tại, đối với hắn, đó chắc chắn là một một tai họa ngầm lớn! Dù sao hiện giờ Đại hoàng tử của đế quốc Tinh Vũ là người nắm thực quyền và chỉ chờ tháng sau đăng cơ thuận lợi ngôi vị hoàng đế.
Nếu như lúc đó muốn nhảy vào giữa cũng không thể làm được.
Hơn nữa, hắn cũng không biết đã có bao nhiêu người cấp cao đã