Thấy tình cảnh này, trong mắt Lâm Lăng lóe lên tia sắc lạnh, không ngờ đám tộc Thú Nhân kia không rút lui hết mà để lại một tên săn lùng tại nơi này.
“Ta đoán không sai, quả nhiên nhân loại đeo mặt nạ kim loại vừa rồi còn nấp bên trong.” Một tiếng cười dữ tợn tục tằng vang lên, một chiến sĩ Người Sói tay cầm trường đao răng cưa bổng xuất hiện ở cửa đá.
Thân thể cao lớn cường tráng nọ trực tiếp chặn hơn phân nửa cánh cửa. Ánh nắng chiếu xuống làm hiện ra một cái bóng thật dài mà nghiêng nghiêng từ cửa đường hầm!
“Chính là hương vị này, mùi máu thịt tỏa ra trên người ngươi thật sự làm ta mê muội.” Chiến sĩ Người Sói hít một hơi thật sâu, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, trong mắt tràn ngập phấn khởi.
Trong các tộc Thú Nhân, cho dù là khứu giác hay tốc độ thì bộ lạc Người Sói là nhạy bén nhất.
Thật ra ngay từ lúc tiến vào đường hầm bao vây tiêu diệt đệ tử của Điện Tông, chiến sĩ Người Sói này đã nhận thấy khí tức của Lâm Lăng là đặc thù nhất, vì thế đã coi hắn là con mồi mục tiêu.
Loại đặc thù này rất có khả năng là do Lâm Lăng dung hợp tinh huyết Hỏa Phượng nên thể chất không tầm thường.
Nhưng khi trong đường hầm bùng nổ cuộc chiến nảy lửa, chiến sĩ Người Sói lại kinh dị phát hiện Lâm Lăng đột nhiên biến mất. Hắn ta suy đoán, rất có khả năng nhân loại này đã trốn vào làn khói độc.
Cho nên hắn ta luôn mai phục ở nơi đây, mang tâm lý là ôm cây đợi thỏ.
Trong đường hầm, Lâm Lăng lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào chiến sĩ Người Sói trước mắt, sau đó tầm mắt quét ra ngoài cửa, không nhìn thấy bóng dáng những tộc Thú Nhân khác.