Thừa dịp năng lượng trên thi thể còn tồn tại, Lâm Lăng lập tức triệu hồi Tiểu Bạch ra để cắn nuốt, tăng nhiều vài điểm giá trị tiến hóa.
“Lão đại, cho người.”
Tiểu Bạch phun ra hai cái nhẫn không gian từ trong miệng rồi giao cho Lâm Lăng.
Để linh thức dò xét vào trong đó, Lâm Lăng phát hiện đây là vật của đệ tử Điện Tông.
Hiển nhiên vừa rồi trong lúc bao vây tấn công, chiến sĩ Người Sói này đã chém giết hai võ tu nhân loại, sau đó đạt được chiến lợi phẩm.
Số lượng đá Linh Dương trong nhẫn không gian không nhiều, hai cái cộng lại chỉ có mấy vạn.
Những vật còn lại đa số đều là linh đan diệu dược, hình như là đặc biệt chuẩn bị cho lần rèn luyện trên chiến trường viễn cổ này.
Sau khi chuyển tất cả vào không gian trữ vật của hệ thống, Lâm Lăng bay vút lên, ánh mắt quét qua, nhìn xuống di tích Viêm Phượng Cung phía dưới.
Chỉ thấy các nơi trong khu vực rộng lớn này đều xuất hiện không ít bóng người. Bởi vậy có thể thấy được, đệ tử của Cửu Đại Điện Tông đều đã phát hiện di tích, đang sôi nổi tiến đến tìm kiếm bảo vật.
Bóng dáng của chấp sự Huyết Bào cũng xuất hiện ở nơi này, có những cường giả thần bí Chấp Sự Đường này trấn giữ thì những dị tộc kia cũng không tạo nên nổi sóng gió gì.
Sau đó, tầm mắt Lâm Lăng dừng lại trên một sơn cốc đằng xa.
Thực vật nơi đó rậm rạp, hơn nữa còn có kiến trúc, mặc dù cách nhau khá xa, nhưng hắn vẫn có thể cảm ứng được một luồng linh khí cực kỳ tinh thuần.
Lâm Lăng suy đoán, rất có khả năng nơi đó là Linh Thực Viên trước kia của Viêm Phượng Cung.
Trải qua thời gian vạn năm, đan dược, vũ khí đều bị ăn mòn hầu như không còn trong năm tháng dài đăng đẳng, nhưng thứ như linh thực thì lại liên tục sinh sản, thậm chí càng lâu thì càng tràn đầy.
Hơn